“Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.”
Đàm Hi cúi đầu, buồn bực đáp một câu, “Không sao.”
Hai con ngươi đen láy của Cố Tử Hàng xoay chuyển, ghé sát vào tai chú mình thì thầm gì đó, sau đó, Cố Hoài Sâm bế đứa bé đi đến bên cạnh Đàm Hi.
“Hàng Hàng nói, nó từng gặp cô.” Giọng nói dịu dàng, làm ấm lòng người nghe.
“Ồ.” Đàm Hi nghĩ, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe thế…
“Ở bệnh viện.”
“Ồ.”
“Người phụ nữ điên! Chị chỉ biết nói ồ thôi hả?!” Bạn nhỏ Cố rất tức giận.
“Ồ.”
Cố Tử Hàng: “…”
“Tôi tên Cố Hoài Sâm, là chú Ba của Hàng Hàng.”
Đàm Hi ngẩng đầu, nhìn anh ta đầy kinh ngạc, Cố Hoài Sâm…
Cố Hoài Sâm ngẩn ra, một đôi mắt thật đẹp, trong suốt như lưu ly, lạnh như băng tuyết, tràn đầy linh khí, khiến con người ta như đắm chìm vào…
Nhìn một lần, anh ta liền nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
“Đàm Hi…” Cười khẽ, nhướng mày, “Đàm trong đàm thoại, Hi trong từ nhốn nháo rộn ràng.”
“Chào cô!” Cười gật đầu, dịu dàng hòa nhã.
“Người phụ nữ điên!” Bạn nhỏ Cố bặm môi, muốn học vẻ lạnh lùng của người lớn, nhưng về mảng nói vẫn chưa phát triển toàn diện, chữ “hừ” lại đọc thành chứ “ha”, làm cho Đàm Hi cảm thấy rất buồn cười.
“Ha ha ha ha… nói còn khó nghe hơn trâu!”
“Chị!” Siết chặt nắm đấm nhỏ, tròng mắt to như trái nho tích đầy sự tức giận, cau mày nhăn mặt, dường như mỗi sợi lông trên người đều có thể dựng lên thành gai bất kỳ lúc nào.
Rất đơn thuần, rất đáng yêu, rất muốn hôn một cái.
Và Đàm Hi đã làm như thế lật, khom người xuống tới vai người đàn ông, chớp chớp đôi mắt to, sau đó, mua~
Một nụ hôn thật kêu.
Bạn nhỏ Cố ngơ ngác, ngay cả Cố Hoài Sâm cũng ngơ ngác theo, không biết phải làm sao.
Cố Tử Hàng là đứa cháu duy nhất của nhà họ Cố, không cần nghĩ cũng biết nó được cưng chiều đến cỡ nào.
Thằng nhóc con này có tính cách rất kỳ lạ, từ lúc sinh ra không thích được ai bế, trừ ba mẹ nó và chú Ba Cố Hoài Sâm ra, những người khác cứ đụng vào là khóc, khóc vẫn không đủ, phải đi tắm rửa cho thật sạch, cho nên trong nhà không ai dám trêu chọc nó cả.
Ngay cả ông nội, bà nội của nó còn chẳng dám đụng vào thì càng đừng nói đến một người xa lạ không quen biết.
Đi khám bác sĩ tâm lý, người ta bảo là bệnh thích sạch sẽ ở mức độ nhẹ, đồng thời có một ít hội chứng ám ảnh cưỡng chế.
Lần này thì hay rồi, bỏ qua giai đoạn ôm, trực tiếp hôn luôn.
Cố Hoài Sâm cười khổ, thậm chí anh ta có thể tưởng tượng trước được, thằng nhóc này sẽ khóc rống lên, còn anh ta sẽ rơi vào tình thế túng quẫn không biết phải làm sao.
Đàm Hi không biết nhiều như thế, cô thích làm là làm, dù sao, làn da của cậu nhóc này trắng mềm, trông thật sự rất ngon miệng.
Hôn xong, chép miệng, nhớ lại mùi vị ấy.
Mùi sữa riêng của trẻ con hòa lẫn với mùi dầu Lục Thần, rõ ràng là rất bình thường nhưng lại rất dễ chịu, rất thơm, rất muốn cắn một miếng.
Sau đó, khuôn mặt bạn nhỏ Cố ửng hồng, lan từ gò má đến vành tai, trông cứ như đánh phấn má hồng, kết hợp với làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp và bắt mắt.
“Người phụ nữ điên! Đáng ghét!” Xoay đầu, không nhìn cô, ánh mắt chớp chớp, lông mày run mạnh.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, mới vài tuổi mà đã biết làm lố, lớn lên không biết sẽ ra sao?
Cô nhích tới trước mắt cậu nhóc, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Cố Tử Hàng né ra.
Đàm Hi cứ nhích về trước.
“Xấu hổ à?”
“Người phụ nữ điên!”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng từng kiss nhau, nhóc có nên đổi sang xưng hô khác không nào?”
“Không đổi!” Vành tai đỏ ửng cả lên.
Cậu đã từng học lớp tiếng Anh theo sở thích, thầy giáo cũng từng nói, kiss tức là hôn, chỉ có ba mẹ mới có thể làm thế.
“Gọi một tiếng chị yêu xem? Ngoan nào ~”
“…”
“Gọi đi, gọi đi, gọi đi mà…”
“Chị phiền quá!”
“Có gọi không? Không tin chị hôn nữa…”
“Đừng!” Hai bàn tay mũm mĩm che mặt, rúc vào ngực Cố Hoài Sâm, như một chú lạc đà con vùi đầu vào trong cát.
“Cưng có che thì chị cũng hôn được.”
“Người phụ nữ xấu xa! Đồ lừa gạt!”
“Gọi chị yêu nào!”
“Không gọi!”
“Vậy chị sẽ tiếp tục hôn…” Vừa nói vừa chu miệng, làm bộ như muốn hôn lên bàn tay mập mạp của cậu nhóc.
Cậu nhóc giãy dụa, đẩy mặt cô ra, nhưng Đàm Hi cứ tiến lại gần, đột nhiên mất lực, cô nghiêng về trước theo quán tính, tuy đã phản ứng lại kịp thời nhưng cánh môi vẫn lướt qua cổ của người đàn ông.
Cố Hoài Sâm giật mình, cả người cứng đờ, một dòng nước siết chảy khắp tứ chi xương khớp, con tim co lại như bị điện giật.
Đàm Hi ảo não, giữ vững hình tượng, không ghẹo bánh bao nhỏ nữa.
“Chuyện đó…”
“Cô…”
Hai người lên tiếng cùng lúc, Cố Tử Hàng dựa vào vai chú mình, hé mắt nhìn trộm.
“Xin lỗi, hình như tôi đã đùa hơi quá đà.” Đàm Hi nói xin lỗi, vô tư, thản nhiên.
Cố Hoài Sâm thì chẳng nói gì, gõ vào đầu đứa nhóc không chịu ngồi yên trong lòng mình, “Không sao.”
Nhưng trong lòng lại thấy sợ hãi, như dư chấn sau cơn động đất, liên miên không dứt…
Đàm Hi lè lưỡi, đứng về vị trí cũ, tiếp tục dùng mũi chân vẽ vòng tròn…
Trong lòng nghĩ, sao nhân viên kia vẫn chưa trở về…
Cố Tử Hàng lại không vui, liếc mắc nhìn cô, nhưng Đàm Hi đang cúi đầu nên chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt méo xẹo, buồn cười của cậu.
“Thật ra, Hàng Hàng không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ, nhưng hình như cô là trường hợp ngoại lệ.” Ngừng lại, bổ sung thêm: “Ngoại lệ duy nhất.”
Đàm Hi mỉm cười nghiên đầu nhìn anh ta, “Vậy à?”
Cố Hoài Sâm gật đầu, “Nó rất thích cô.”
“Chú Ba! Con không hề thích người phụ nữ điên này chút nào đâu!” Nhóc con đỏ mặt, bỗng chốc xù lông lên.
“Xin lỗi, để hai anh chị phải đợi lâu rồi…” Nhân viên phục vụ chạy đến, kéo theo một cơn gió nhẹ.
Đưa một tờ hóa đơn nhỏ cho Đàm Hi, một tờ khác đưa cho Cố Hoài Sâm.
“Đây là hóa đơn thanh toán của hai người, bên trên có thời gian thu ngân cụ thể do máy tính ghi lại, chính xác đến từng giây…”
Hai người đối chiếu, Đàm Hi giành được chiến thắng lấy được con chuột nhờ ưu thế nhanh hơn 3 giây.
Nhân viên phục vụ trả lại tiền cho Cố Hoài Sâm, “Thật sự rất xin lỗi anh.”
Xua tay, “Không sao.”
“Chú Ba, không mua được rồi…” Bạn nhỏ Cố rất thất vọng, nhìn túi giấy trong tay Đàm Hi bằng một ánh mắt đầy tội nghiệp.
Không khóc không quậy, vừa nhìn là được được dạy dỗ rất tốt.
“Không đâu, mấy hôm trước chú đã nhờ bạn ở nước ngoài rồi, không tới một tuần là sẽ nhận được thôi.”
“Thật sao? Là chú Jack ạ?” Hai mắt trở nên sáng chói ngay tức thì.
“Ừ! Cái đầu nhỏ vẫn còn thông minh lắm!”
“Dĩ nhiên!”
Đàm Hi gọi nhân viên phục vụ gói con chuột cô thử lúc trước lại, nhưng chỉ chịu trả một nửa giá gốc.
“Dạ vâng.”
Cố Hoài Sâm đến chào từ biệt, “Cô Đàm…”
“Hi Hi.”
Anh ta ngơ ngác.
“Tôi không phải là “cô” gì hết cả, anh có thể gọi thẳng tên tôi, Đàm Hi hoặc gọi Hi Hi như bạn bè hay gọi.”
“Vậy chúng tôi đi đây.” Cuối cùng vẫn không nói ra.
Đàm Hi nhắm mắt, trong đôi mắt thoáng hiện lên một sự thất vọng.
Dù có giống nhưng cũng không phải là cậu ấy…
“Cô ơi, chuột của cô đây.”
Đàm Hi rút tờ 500 tệ đặt trên kệ, không đợi thối tiền liền nhấc chân lên chạy.
“Cố Hoài Sâm!”
Anh ta xoay đầu lại thì thấy một dáng người cao ráo chạy tới, hai chiếc chân dài giao nhau khiến người ta hoa cả mắt.
“Phù…” Dừng lại, thở phào, cô gái toét miệng cười, để lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn: “Anh... đi nhanh thật…”
“Ừm.” Anh ta gật đầu, mỉm cười đáp lại, “Vì chân tôi dài.”
“Không ngờ anh cũng biết nói đùa…”
Cố Hoài Sâm nhướng mày, “Sao tôi lại không biết nói đùa?”
“Vì anh nhìn rất giống tiên.”
“Tươi á?” Anh ta lắc đầu, “Đều là thịt khô ả rồi, còn tươi nỗi gì nữa.”
“Ha ha, ý tôi nói là “tiên” trong chữ “tiên nhân” ấy.”
“Ồ thì ra là thế.” Khựng lại, “Thế bây giờ cô vẫn còn cảm thấy tôi… giống tiên chứ?”
Đàm Hi gật đầu.
Trên mặt người đàn ông xuất hiện sự khó xử nhẹ, “Chẳng lẽ tôi trông rất… phiêu dật à?”
“Không, là sạch sẽ.”
Cố Hoài Sâm khựng lại, anh ta nhìn ra được “sự quật cường” trong đấy mắt của cô.
Cô ấy đang khẳng định điều gì? Hoặc đã nhận định được gì?
Một cảm giác lỳ lạ trào lên con tim anh ta, anh ta muốn thăm dò sâu hơn nhưng không tìm được gì, rất bình thường, cứ như cái giây phút bị mất khống chế ấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Đàm Hi nhét con chuột chưa bị tháo niêm phong và cả túi giấy vào lòng bánh bao nhỏ, “Không cần cảm ơn, nhóc cho chị hôn một cái, chị tặng nhóc một con chuột, hai ta không ai nợ ai! Sau này gặp lại, không được kêu chị là người đàn bà điên nữa đâu đấy! Bye nhé!”
“Cô…” Cố Hoài Sâm lên tiếng, nhưng Đàm Hi không nhìn anh ta, xoay người, hòa mình vào dòng người trên phố.
Cuối cùng, bóng dáng cô gái biến mất trong biển người, ngày hè chói chang dường như ít đi một tia sáng, trở nên không còn chói mắt nữa.
Cô nói, không ai nợ ai?
…
Đàm Hi đứng ở bên đường, sau lưng là cột đèn, cúi người thở dốc.
Giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống theo gò má, cả người cô ướt sũng, áo thun dính chặt vào lưng, “Nóng chết bà mất…”
Cô cũng không biết tại sao lại chạy?
Cũng không ngờ được cơ thể này lại biết chạy đến vậy?
Cô đã băng qua hết mấy con đường, bỏ xa cửa hàng máy tính, nhưng đôi chân không chịu ngừng lại, cứ như… được lắp mô tơ vậy.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Cố Hoài Sâm, đè khớp lên một khuôn mặt khác trong ký ức. Đàm Hi cảm thấy hoa mắt.
Cô nghĩ, chắc mình bị say nắng rồi…
“Ông chủ, cho một chai nước suối lạnh!”
“Ba tệ.”
Vặn nắp chai, uống ừng ực, cứ như được sống lại.
Chụm tay lại, tạt nước lên mặt, giọt nước chảy từ mặt vào trong cổ áo làm phần ngực áo bị ướt nhanh chóng.
May mà áo đủ rộng, không đến nỗi dính hết vào người.
Thật ra, dù có dính cũng chẳng có vấn đề gì, ướt sũng gặp phải vòng một 32B thì mấy cái mỹ cảm và gợi cảm đều bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Lục Tổng khách sáo quá, phiền anh phải đi cùng, thật sự khiến tôi thấy thật hổ thẹn.” Lâm Bác Đường cười như gió xuân, nếu là người quen thì có thể phát hiện ra, dưới nụ cười giả vờ mạnh bạo này là sự kinh hãi khó có thể che giấu được.
“Cục trưởng Lâm nặng lời rồi!” Nói xong, lấy bật lửa ra để châm thuốc, lơ luôn bàn tay đang giơ về phía mình.
Thư ký Trần tiến lên, tự nhiên tiếp lấy, Lâm Bác Đường cười và bắt tay với anh ta, hai người nói chuyện, chào hỏi một lúc, trông khá là vui vẻ.
“… Cục trưởng Lâm, anh thấy tỷ lệ hóa xanh của mảnh đất Bình Luật của Lục Thị…” Trần Khải nói ra một nửa, giữ lại một nữa, người thông minh không cần nhiều lời, nói một chút thôi là đủ.
Lâm Bác Đường xua tay, cười càng sảng khoái, “Vấn đề nhỏ thôi, cứ giao cho tôi. Ngày mai ra một quyết định, kêu cấp dưới thẩm tra nhanh chóng, đảm bảo sẽ không làm chậm trễ đến việc gọi thầu của Lục Thị.”
“Vậy nhờ cả vào anh.”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi!”
Bắt tay nhau, Trần Khải nhét tờ chi phiếu đã được chuẩn bị sẵn vào lòng bàn tay anh ta, Lâm Bác Đường yên lặng nhận lấy.
Nhìn nhau cười, mọi người đều hiểu ý nhau mồn một.
“Lục Tổng, thư ký Trần, xin cáo từ!”
“Cục trưởng Lâm đi thong thả.”
Lục Chinh không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn vào một nơi ở phía trước, chân mày nhíu chặt.