Phương Du Kỳ vừa tỉnh dậy thì đã bị dọa suýt ngất thêm lần nữa, khung cảnh trước mắt cô rất xa lạ, không phải trong phòng cô. Và tại sao cô lại ngất đi, rồi còn ở đây nữa? Cô nhớ được trước khi thiếp đi thì cô vẫn còn đang uống rượu với Doãn Thiên Duật ở trong phòng, nhưng sao tỉnh lại không thấy hắn và cô còn chẳng ở trong phòng của mình nữa?
Đầu còn có chút nặng trĩu, không lẽ cô đã bị đánh thuốc? Nhưng là ai chứ? Không lẽ nào là Doãn Thiên Duật? Hắn đánh thuốc cô làm gì? Nếu không phải hắn thì có ai đột nhập Bạc Thiên Bảo sao? Bắt cóc cô?
Đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra thì Phương Du Kỳ chống tay ngồi dậy, vô tình nhìn thấy bản thân trong chiếc gương lớn treo bên cạnh giường. Lần này cô càng phát hoảng hơn nữa, bản thân đang mặc một chiếc váy cưới rất lộng lẫy được thiết kế tinh xảo. Cứ tưởng mình đang nằm mơ, cô bước xuống giường và bước từng bước tới trước gương để kiểm tra lần nữa, xong lại tự nhìn trực tiếp vào người mình.
Chuyện gì đây chứ? Sao cô lại ăn mặc như vậy?
Dựa theo kinh nghiệm của cô thì cô biết mình đang trên biển. Chẳng lẽ cô thật sự bị bắt cóc rồi sao?
Đang lúc cô định tìm cách thoát thân thì cánh cửa phòng đã mở ra. Mà người bước vào không phải ai khác, chính là chồng sắp cưới của cô- Doãn Thiên Duật!
Cô khinh ngạc đến há hốc mồm, lúc đầu là khó hiểu.
- Duật, chuyện gì vậy? Tại sao...? Tại sao em lại ở đây? À không, là chúng ta tại sao lại ở đây? Còn nữa, sao em lại ăn mặc như vậy?
Doãn Thiên Duật nhìn cô với vẻ mặt vô cùng hài lòng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ sốt ruột của cô.
- Mắt thẩm mỹ của anh cũng không tồi nhỉ?
Trong đầu Phương Du Kỳ bắt đầu lóe lên một suy đoán. Cô trợn tròn mắt xác nhận nghi ngờ của mình.
- Duật, không lẽ đây là trò của anh? Anh định làm gì vậy?
Sau khi nghe câu hỏi của cô, hắn lại chỉ cười một cách mờ ám mà không trả lời rõ ràng.
Thấy biểu hiện này của hắn, Phương Du Kỳ quyết định đưa ra suy đoán cuối cùng.
- Duật, chẳng lẽ....
Bây giờ thì Doãn Thiên Duật cũng đã thừa nhận và nói rõ mọi chuyện với cô.
- Em đã bắt anh đợi bao lâu rồi chứ? Kỳ Kỳ, anh bắt đầu sợ rằng em sẽ không chịu gả cho anh nữa đấy!
Phương Du Kỳ cười bất lực, nghiến chặt răng cảnh báo.
- Nhưng anh đang cưỡng ép kết hôn đấy!
Vừa nói xong thì cô liền chạy khắp phòng tìm lối ra, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy xung quanh toàn nước, đúng như cô đoán là mình đang ở trên tàu. Tất cả cửa sổ đều không thể mở ra, dù cô có cố hết sức đập thật mạnh nhưng cũng vô ích.
- Duật, anh bị điên à? Mau thả em ra!
Mặc kệ cô điên cuồng tìm đường thoát, Doãn Thiên Duật vẫn giữ vẻ mặt hào hứng đứng quan sát.
- Nếu không phải em trốn anh hết lần này đến lần khác thì sao anh phải dùng đến biện pháp này chứ?
Hắn nhìn cô tiếp tục tìm cách liên lạc với bên ngoài rồi lại nhìn đồng hồ, cảm thán.
- Anh nghĩ tốt nhất em không nên chống đối làm gì. Nếu không anh buộc phải trói em dắt lên lễ đường đấy!
Hắn vừa dứt lời liền búng nhẹ tay, vài thợ trang điểm đi vào, cung kính cúi chào hai người.
Phương Du Kỳ còn chưa kịp định hình chuyện gì thì Doãn Thiên Duật đã xoay người rời đi, còn nở một nụ cười đắc ý. Cô định đuổi theo hắn thì bị những thợ trang điểm này giữ lại, bọn họ đều có thân thủ rất tốt? Nhìn hắn ung dung bước ra khỏi phòng như vậy, cô chỉ có thể chửi bới.
- Này, Doãn Thiên Duật! Anh mau đứng lại cho em! Mau thả em ra! Doãn Thiên Duật, anh chết chắc với em.
Nhưng những câu chửi của cô cũng chẳng thể giúp được gì cho cô. Cô bị đám người này giữ chặt và bắt đầu biến cô thành một con búp bê, người thì bôi kem chát phấn lên mặt cô, người thì chải tóc tạo kiểu.....
Sau ba mươi phút chải chuốt, cuối cùng Phương Du Kỳ cũng đã thành một cô dâu hoàn chỉnh.
Lúc này cánh cửa phòng mới được mở ra, cô hậm hực đi thẳng ra ngoài. Có lẽ vì quá bức xúc giận dữ nên cô chẳng hề để ý xung quanh mà trực tiếp đi tới chửi bới Doãn Thiên Duật.
- Doãn Thiên Duật, anh có mau dừng lại có trò khùng điên của mình không?
Nhưng trả lời lại cô chính là cái nhún vai và hất cằm của Doãn Thiên Duật. Cô nghi ngờ nhìn theo thì thấy trên tàu lúc này không phải chỉ có cô và hắn nữa, gia đình bạn bè hai bên đều đã có mặt đầy đủ rồi, lễ đường đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Cô nhìn ông nội mình và cười gượng gạo.
Phương Tử Đức cũng cười cười gật đầu, nhưng chính xác là mang ý nghĩa đe dọa đây mà.
Cha cô Phương Trạch Nham, cha mẹ Doãn Thiên Duật cũng dùng nụ cười hiền từ nhìn cô nhưng bọn họ đều là ngầm đe dọa cô.
- Ba mẹ, ông nội! Anh ấy, anh ấy đang cưỡng ép kết hôn đấy. Sao mọi người đều giúp anh ấy chứ?
Cô lấy hết chút dũng khí mà phản kháng lại.
- Con mặc kệ mọi người đã bàn bạc với nhau thế nào, hôn lễ này sẽ không diễn ra đâu.
Đình Vân thở dài lắc đầu.
- Con nhìn tiểu Bân và tiểu Minh đi. Chẳng lẽ con không nghĩ đến chuyện cho chúng một gia đình trọn vẹn sao?
Ánh mắt Phương Du Kỳ lộ ra vẻ né tránh, ấp úng tìm lí do biện hộ.
- Không phải chúng con đã là vợ chồng hợp pháp rồi sao?
Thật ra lí do mà cô luôn tìm cách trốn tránh hôn lễ là gì, Doãn Thiên Duật đã biết rất rõ, chỉ là hắn vẫn chưa đủ can đảm để nói hết với cô, và không đủ can đảm để bắt cô đối diện với sợ hãi trong quá khứ lần nữa. Hôn lễ ba năm trước có lẽ đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô, vì vậy nên cô luôn tìm cách chạy trốn khỏi bóng đen đó. Nếu cô cứ mãi trốn tránh như vậy thì cũng có nghĩa rằng cô cũng đang trốn hắn.
- Kỳ Kỳ, cho anh một cơ hội nữa được không?
Bất ngờ nghe câu này khiến Phương Du Kỳ có chút khó hiểu. Cô nhìn người đàn ông mới vừa đây thôi còn dùng vẻ mặt vô lại đối diện với cô mà bây giờ đã biến đổi nhanh vậy sao? Nhìn hắn bây giờ rất nghiêm túc, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó diễn tả.
- Anh nói gì vậy?
Doãn Thiên Duật bước đến gần cô, nắm lấy tay cô. Hai mắt trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, chầm chậm chân thành nói.
- Anh biết em sợ điều gì. Nhưng Kỳ Kỳ, anh hứa lần này sẽ không bị thương trước mặt em nữa đâu, cũng sẽ không để em rời khỏi anh.
Vừa nghe hắn nói mà nước mắt của Phương Du Kỳ không kìm được mà lã chã lăn dọc hai bên má, những giọt nước mắt mắt thi nhau rơi xuống. Chỉ một câu nói của hắn đã phá vỡ thành trì vững chắc trong lòng cô, để cô phải đối diện với nỗi sợ hãi của mình, cũng là khúc mắc cô không thể nào gỡ xuống.
- Duật, em thật sự rất sợ....mỗi lần nghĩ đến cảnh hôn lễ của chúng ta em không thể thôi nhớ đến hình ảnh ba năm trước, em thật sự....em xin lỗi....
Nhìn cô khóc như vậy, Doãn Thiên Duật vừa đau lòng vừa vui mừng. Đau lòng vì bóng đen đã đè nặng trong lòng cô bấy lâu nay, mừng vì rốt cuộc cô cũng chấp nhận đối diện với nỗi sợ hãi này. Hắn kéo cô vào trong lòng và ôm thật chặt, để cô áp mặt vào ngực mình khóc. Đợi đến khi cô nín rồi mới nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lau đi những giọt nước mắt trên má cô, xong thì cầm hai tay cô, đồng thời quỳ một gối xuống, chân thành nhìn cô và hỏi.
- Kỳ Kỳ, chúng ta kết hôn nhé?
Phương Dù Kỳ bật cười trong đôi mắt ngấn lệ, gật đầu liên tục và cúi xuống ôm chầm lấy người đàn ông.
Trước sự chúc phúc của gia đình, bạn bè và khách mời, Phương Dù Kỳ khoác tay Doãn Thiên Duật bước lên lễ đường. Khung cảnh hôn lễ trên chiếc du thuyền xa hoa thật lãng mạn và huyền diệu.