Editor: Libra + Beta: Miya
Cảng Jimiya*
(*Khu vực cảng Jimiya nằm ở phía đông nam của thành phố Giao Nam trên bờ biển phía tây của thành phố Thanh Đảo, trong vịnh Tangdao trên vịnh Giao Châu của bán đảo Sơn Đông.)
Sáng sớm, tầm mắt bị bao phủ bởi màu trắng xóa của những áng mây và sương mù trên biển.
Lưu Vi đứng ở bến tàu, buộc chặt áo khoác, nghiêng đầu hỏi Tiêu Ngọc: “Hôm nay gió mạnh quá, em quên mang áo khoác cho chị rồi, chị có lạnh không? Hay là hôm khác chúng ta lại tới đây đi?”
Đầu màu xuân, gió biển se se lạnh.
Tiêu Ngọc chỉ mặc một chiếc váy dệt kim dài mỏng và một đôi bốt da cừu màu mơ nhạt.
Tiêu Ngọc có dáng người cao và mảnh mai, chất liệu váy mềm mại, tôn lên đường cong tinh tế của cô. Mái tóc dài xoăn đen, xõa ngang lưng bay trong gió.
Tiêu Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía người đang nói, giọng nói như được gột rửa trong hồ nước mát cho tròn vành rõ chữ.
“Không cần đâu.”
Trên mặt cô gái nhìn rất kỳ lạ. Một chiếc khăn lụa đen được gấp nhiều lần, buộc qua mắt, thắt một cái nơ đơn giản sau đầu, được cố định bằng kẹp tóc.
Son môi màu đỏ, chiếc khăn lụa màu đen làm tôn lên làn da trắng như sứ của cô.
Hôm trước Tiêu Ngọc nói muốn đi đảo Linh Sơn nghe tiếng sóng biển để đầu óc thư thả hơn.
Cô trợ lý nhỏ Lưu Vi lập tức đi đặt vé máy bay cho cô rồi thu dọn hành lý cùng cô tới Thanh Đảo. Hôm nay cô dậy rất sớm, để bắt taxi ra bến tàu và đi thuyền đến đảo Linh Sơn.
Tiếc là do không chuẩn bị chu đáo, mặc dù Lưu Vi đã vào trang web chính thức của đảo Linh Sơn để kiểm tra thông tin về lịch trình du thuyền nhưng cô ấy không gọi điện xác nhận. Đến khi tới bến tàu, hai người mới biết là do hôm nay thời tiết hơi xấu, nên chuyến tàu duy nhất tới đảo Linh Sơn bị lùi lại đến 9 giờ.
Vì vậy, Tiêu Ngọc đã phải chờ hơn nửa tiếng đồng hồ trong gió lạnh, Lưu Vi vô cùng áy náy vì sơ suất của mình, cô ấy đã quanh quẩn bên Tiêu Ngọc một lúc lâu, rồi lại tới bến thuyền theo dõi tình hình, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.
Tiêu Ngọc cố gắng an ủi cô ấy, nhưng với sự hiểu biết của cô về Lưu Vi, cô ấy sẽ không vì được cô an ủi mà bớt lo lắng.
Tiêu Ngọc nghĩ, có lẽ bây giờ Lưu Vi đang cau mày nhìn xung quanh để kiếm cho cô cái gì đó để khoác lên cho đỡ lạnh.
Trên thực tế, đúng như Tiêu Ngọc nghĩ. Hơn nữa, cô ấy đã sớm tìm thấy mục tiêu – là một chiếc xe bus đang từ từ lái vào bãi đậu xe của cảng Jimiya.
“Có đoàn người tới kìa, hình như là đoàn du lịch! Chị ở đây đợi em nha, em đi hỏi họ có khăn choàng hay áo khoác không, đợi em!!”
Một suy nghĩ ngây thơ, Tiêu Ngọc nghĩ thầm, nhưng cô không ngăn cô ấy lại – vì chuyện này có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của Lưu Vi.
Cô cảm thấy rất bất ngờ khi Lưu Vi có thể mượn được khăn choàng. Chờ cho đến khi cái cổ trần trụi được một khối vải len bao quanh, cô mới cảm nhận được hơi ấm, cô cảm giác như mình được sống lại lần nữa.
Trong những năm qua, khứu giác của Tiêu Ngọc ngày càng trở nên nhạy bén hơn. Cô ngửi được mùi hương thảo mộc dịu nhẹ trên chiếc khăn quàng cổ, và mùi nước cạo râu thoang thoảng — đây chắc là khăn quàng cổ của một người đàn ông.
Loại vải này khi chạm vào cho người khác cảm giác ấm áp, mặc dù cô không biết nó là thương hiệu gì, nhưng chất vải rất tốt. Tiêu Ngọc thầm đoán trong lòng rằng chủ nhân của chiếc khăn có thể là một người dịu dàng, lịch thiệp, có vẻ là một quý ông lịch sự. Ừm, là một quý ông, không phải một gã lông bông, ít nhất đã ngoài 30 tuổi.
Tiêu Ngọc dần quen với việc ‘làm quen’ một người theo cách này, thông qua thính giác, khứu giác, xúc giác … thậm chí cả vị giác. Với kinh nghiệm nhiều năm được cô tích lũy, thì phán đoán của cô rất chính xác.
“Còn lạnh không ạ?” Lưu Vi còn đang thở hổn hển, vừa mượn được khăn quàng cô, cô ấy đã lập tức chạy một mạch về đây.
“Ừm, đã đỡ hơn rồi.”
“Phù, may quá.” Giọng nói như trút được gánh nặng.
Trước khi Tiêu Ngọc hỏi về chủ nhân chiếc khăn quàng cổ, thì Lưu Vi đã giải thích: “Họ không phải đoàn là một nhóm du lịch, mà là nhóm sinh viên đại học trong địa phương, học chuyên ngành khoa học biển, họ nói là họ đến đảo Linh Sơn để kiểm tra thực tế!!”
“Đây là khăn quàng cổ của sinh viên đại học hả?”
Cô đoán sai rồi sao? Hóa ra đây là khăn quàng cổ của một chàng trai? Tiêu Ngọc hơi nhíu mày.
“Không, không phải, khăn quàng cổ này là của giáo viên của bọn họ.” Lưu Vi còn nói thêm: “Anh ta họ Đàm, đã ngoài 30 tuổi, nhìn rất khí chất và đẹp trai.”
Vậy là đúng rồi. Tiêu Ngọc nhếch môi tự hào.
Lưu Vi không hiểu tại sao Tiêu Ngọc lại cười, nhưng cô ấy hiếm khi suy nghĩ về tâm trạng của Tiêu Ngọc – vì điều đó không thuộc phạm vi công việc của cô ấy. Vì vậy, cô ấy cũng không biết rằng, vì tính cách thật thà và đúng mực của mình, đã khiến cho Tiêu Ngọc thuê cô ấy làm trợ lý riêng cho cô với mức lương cao.
Một lúc sau, tiếng cười đùa ngày càng gần, nhóm sinh viên đại học đã tới bến tàu. Hơn 20 người, vừa đi vừa cười rất náo nhiệt.
“Không ngờ thời tiết thế này vẫn có người tới du lịch?”
“Oa, cô gái đó mặc rất ít! Thảo nào phải mượn áo khoác và khăn quàng cổ … Chậc chậc chậc, đây là muốn tìm đường chết à?”
“Chị gái xinh đẹp dáng chuẩn quá, đôi chân thật gợi cảm!”
“Này, cậu có nhìn thấy thứ trên mắt cô ấy không? Cô ấy… cô ấy bị mù à.”
“Thật đáng tiếc … vậy thì làm sao có thể đi du lịch được, là chỉ dựa theo tiếng động à? Lị Lị, kỳ này chúng ta chưa có bài báo nào thì phải, tớ muốn phỏng vấn cô ấy….”
“Cậu thích thì đi phỏng vấn đi, tớ không dám. Dù không kỳ thị nhưng tớ có chút sợ hãi khi gặp những người như thế này. Hầu hết bọn họ đều có tính tình rất kỳ quái. Có lẽ cô ấy sẽ tức giận khi bị cậu gọi là người mù đó.”
Mặc dù bọn họ đã cố ý nói nhỏ, nhưng Tiêu Ngọc vẫn nghe rất rõ ràng.
Khi thị lực bắt đầu giảm xuống, các giác quan khác bắt đầu nhạy bén hơn, giống như bù đắp cho đôi mắt đã mất của cô.
Ánh mắt Lưu Vi sắc bén, khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc khăn đang đến gần, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi sợ cô ấy lạnh, nên đi hơi vội, quên cảm ơn anh.”
Giọng một người đàn ông vang lên: “Không cần khách sáo.”
Giọng nói như dòng điện, chui từ tai chạy xuống tim, giòn và tê tái.
Vì có giọng hát hay, Tiêu Ngọc không thể không ngước đầu nhìn – đó chỉ là hành động trong tiềm thức, mấy năm nay thói quen này của cô rất khó thay đổi.
Cô không nghe rõ Tiểu Vũ nói chuyện gì anh, nên cô mở miệng hỏi anh: “Anh là giáo viên đại học à?”
“Không phải.” Đàm Triệt trầm mặc nhìn Tiêu Ngọc, nhưng trong giọng nói của anh không có cảm giác “thương hại” nào dành cho “người đặc biệt” như cô.
“Tôi là đàn anh của bọn họ. Được đề cử tới giúp đỡ họ.”
“Tiến sĩ Đàm là một cựu học sinh xuất sắc của trường chúng tôi, cũng là vinh dự cho lớp chúng tôi khi có anh ấy ở đây.”
Một giọng nữ trẻ tuổi xen vào hơi vô duyên. Tiêu Ngọc nghe thêm vài câu thì biết cô ta là cố vấn của lớp này.
Haha, chuyên ngành khoa học biển, bằng tiến sĩ … Những thông tin này được xâu chuỗi lại với nhau, khiến Tiêu Ngọc nhớ đến một người.
Đàm Triệt có chút sững sờ, không biết cô gái này nghĩ cái gì, cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cô cười, nụ cười nhàn nhạt, khóe môi cong lên hiện ra lúm đồng tiền….. làm cho Đàm Triệt cảm thấy rất quen thuộc.
“Tên tôi Đàm Triệt.”
Đàm Triệt chủ động phá vỡ sự im lặng, nói với Tiêu Ngọc: “Đàm Triệt.”
Tiêu Ngọc bật cười.
Không thể tin được, khi cô vui vẻ đi du lịch lại vô tình gặp vị hôn phu cũ chưa từng gặp mặt, xác suất này thật… chậc chậc.