Editor: Libra + Beta: Chả Cá
Tiêu Ngọc không nhớ mình đã được Đàm Triệt quấn khăn tắm và bế về phòng ngủ lúc nào, cô chỉ nhớ cả người nóng lên như sốt, ngoài trời vẫn còn đang mưa.
Ban đầu anh có chút khó khăn, vừa khám phá từng vùng nhạy cảm trên cơ thể cô, vừa dỗ dành cô nói lực độ mình thích. Giống như một giáo viên thực thụ, anh ấy hướng dẫn bạn từng chút một để tìm ra câu trả lời chính xác.
Có một số câu trả lời cho cơ thể của cô mà thậm chí cô còn không biết.
Lúc sau, anh đã rõ cô như lòng bàn tay, không nói nữa mà tập trung vào hành động của mình. Anh gạt da thịt mềm mại đang run rẩy sang một bên, ngón tay mảnh khảnh chọc vào, đốt ngón tay khẽ cong lên, đè lên nơi ngọt ngào của cô.
Tiêu Ngọc ôm lấy vai Đàm Triệt, quỳ ở trên giường, bị anh dùng hai ngón tay đẩy lên hạ xuống. Cô khẽ rên lên một tiếng, móng tay cắm sâu vào da thịt trơn bóng sau lưng anh, d*m thủy chảy ra làm ướt lòng bàn tay anh.
Còn ngón tay cái dính dịch của Đàm Triệt ở tư thế này xoa nắn âm hộ căng phồng, rốt cuộc Tiêu Ngọc không nhịn được nữa, cô khóc lên. Cô ấn mạnh trán vào má anh, run rẩy cắn vào vành tai anh, cầu xin anh bằng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy.
“Chậm lại … a, Đàm Triệt, em không thể chịu… nổi cái này…”
“Đàm Triệt.. Đàm Triệt, xin anh mà…”
Giọng nói của cô giống như bàn chân của chú mèo con, nhẹ nhàng gãi qua trái tim anh, ngón tay Đàm Triệt bị cô hút chặt, anh nhịn phát đau, nhưng lại đè chặt dục vọng đang quấy phá trong cơ thể, si mê quấn quýt mà truy đuổi cô.
Anh lắng nghe những đòi hỏi thầm kín nhất của cô, cho dù là lời thì thầm không thể kiểm soát dưới sự khống chế của dục vọng, đó mới là một Tiêu Ngọc chân thật nhất.
Tiêu Ngọc cảm thấy mình đã trở thành một chiếc thuyền nhỏ giữa biển cả, xung quanh không có bến bờ, bị xô đẩy loanh quanh, rồi bị hất tung lên đầu sóng.
Cô chìm vào bóng tối, rơi vào biển cả vô tận, ngược xuôi leo trèo, trượt ngã, cô muốn thoát ra, nhưng cô không thể thoát khỏi khoái cảm và sự trống rỗng lặp đi lặp lại này.
Cho đến khi Đàm Triệt dùng lực ngón tay, tàn nhẫn lướt qua hoa huy*t của cô.
“A -” cô hét lên.
Cuối cùng, thuyền của cô được nâng lên cao bởi một tia nước, ngay lập tức phá vỡ mọi thứ trước mặt, cô trở nên rất nhẹ, nhẹ đến nỗi lơ lửng lên cao. Một khe nứt mở ra trong bóng tối, ánh sáng dần dần lọt qua. Cô mở mắt ra, toàn thân căng chặt, một tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ đôi môi đang hé mở.
“Tiểu Ngọc.” Anh khàn giọng gọi cô rồi rút ngón tay ra, lúc này Tiêu Ngọc mới nghe thấy anh gọi tên mình.
Cô không thể quỳ gối nữa, nhẹ nhàng nhào vào trong vòng tay anh, phần dưới của cô ướt át, nhạy cảm co giật. Tay Đàm Triệt nắm lấy cổ cô, xoa xoa trấn an cô.
Tiêu Ngọc giảm bớt cảm giác yếu ớt sau cao trào, sờ thân thể ướt đẫm mồ hôi của Đàm Triệt, nâng chân ngồi lên eo anh. Môi cô hồng hào, cô cong môi cười, lộ ra má lúm đồng tiền.
“Đến lượt tôi.” Tiêu Ngọc ấn lòng bàn tay vào ngực anh, ra hiệu anh nằm xuống.
Đàm Triệt không nhúc nhích, cực kỳ kiềm chế, lắc đầu nói với cô: “Không cần.”
“Đừng giả vờ nữa.” Tiêu Ngọc hơi nâng mông lên, đè lại quần áo ướt đẫm, ngồi lên côn th*t, đôi mắt va hàng chân mày chứa đầy phong tình: “Đến đây, có qua có lại.”
Đàm Triệt ôm eo cô, trán nổi lên gân xanh: “Không được, không có bao.”
“Anh nhịn được sao?”. Tiêu Ngọc thản nhiên cười, hoa huy*t chạm đến côn th*t Đàm Triệt: “Tình duyên vốn ngắn ngủi*, anh quan tâm cái gì, đừng lo lắng, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm.
(*Nguyên văn: Lộ thủy tình duyên (tình cảm như sương mai, rất ngắn ngủi.)
Yết hầu của Đàm Triệt lăn lộn một hồi, nhưng anh vẫn không chịu buông ra, anh chỉ đè cô xuống dưới, ngậm lấy bầu ngực đầy đặn của cô, di chuyển hạ bộ, dùng sức qua lại giữa đùi cô, chất lỏng chảy ra từ hoa huy*t bôi trơn côn th*t.
Sau mấy chục lần, Đàm Triệt rên lên, ra ở trên đùi cô.
Khi anh bắn, thân thể run lên, hai mắt thâm thúy sáng ngời nhìn cô thật sâu, Tiêu Ngọc thất thần trong một lúc, suýt nữa rơi vào đôi mắt dịu dàng trìu mến của anh.
Khi định bình tĩnh lại, cô nhận ra mình đã đưa tay chạm vào mắt anh.
Tiêu Ngọc nghe thấy tiếng mình cười.
Giọng cô như cát mịn hòa trong gió, thanh tao và tinh tế. Cô thở dài, nói: “Đàm Triệt, anh thật tốt.”
Mắt Đàm Triệt bị tay cô che lại, không nhìn thấy giọt nước mắt của cô.
Anh hỏi: “Tại sao?”
Trong lúc nói chuyện, anh vẫn ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, sau khi dục vọng lắng xuống, thân thể dưới lòng bàn tay dần dần mất đi nhiệt độ, Đàm Triệt kéo chăn bông quấn lấy cô.
Sấm sét ầm ầm, mưa vẫn tiếp tục, nuốt chửng câu trả lời của Tiêu Ngọc.
Thật tốt.
Bởi vì anh đã không chọn cô ấy.