Editor: Miya + Beta: Chả Cá
Tiêu Ngọc ngủ không lâu, khi cô tỉnh lại, thấy Đàm Triệt đang phơi quần áo bên cửa sổ.
Mưa vẫn chưa dứt, ánh sáng rọi qua những ngọn núi mờ ảo, lọt qua khe hở của rèm cửa. Ánh sáng chiếu rọi trên cơ thể trần trụi của Đàm Triệt.
Mặt Tiêu Ngọc không có biểu cảm gì, nhìn anh một lúc, không biết nghĩ gì, khóe miệng hờ hững cong lên, mò dưới gối lấy điện thoại ra. Mở máy ảnh, chụp một tấm khỏa thân của Đàm Triệt.
Tìm góc độ tốt nhất, nửa người Đàm Triệt khuất sau rèm rửa, thân dưới vừa hay được mấy vật trang trí tủ đầu giường che lại, ánh sáng chiếu vào sươn mặt của anh, núm vú đỏ thẫm trước ngực cũng nhìn thấy rõ, sống lưng thẳng tắp và phần mông cong đẹp như một tác phẩm điêu khắc.
Chụp xong, Tiêu Ngọc ngắm ảnh một lúc, thật huýt sáo tự khen mình, với ánh sáng này, cái góc độ này, Tiêu Ngọc cảm thấy mình không làm nhiếp ảnh gia thì quá tiếc rồi.
Điện thoại vẫn không có tín hiệu. Tiêu Ngọc tắt màn hình, ném lên giường.
Đàm Triệt phơi xong quần áo, nghiêng đầu nhìn cô: “Tỉnh rồi à.”
Tiêu Ngọc ừ một tiếng, xoay người ngồi dậy.
Cơ thể cô lộ ra, Đàm Triệt rời ánh mắt qua chỗ khác, thấp giọng nói:
“Mặc quần áo vào đi.”
Tiêu Ngọc không nhúc nhích, chỉ ôm lấy chăn, cười nhìn Đàm Triệt, nhìn thoáng qua thùng rác, thấy bên trong đầy giấy, ý cười trên mặt.
“Tôi nói này… tiến sĩ Đàm, mấy cái này là sao đây?”
Đàm Triệt ngẩn ta, nhìn theo ánh mắt Tiêu Ngọc, nhìn tới thùng rác, nói: “Không phải như em nghĩ đâu. Không có điện nên không sấy tóc được, phải dùng giấy hút khô tóc em.”
Thảo nào cô vừa ngủ dậy không thấy đau đầu. Tiêu Ngọc nghe anh trả lời, bật cười: “Như tôi nghĩ là như thế nào vậy?”.
Đàm Triệt hơi nhíu mày, cảm thấy câu hỏi này như một cái bẫy.
Cuộc đấu khẩu đơn giản như vậy cũng khiến anh cứng họng, Tiêu Ngọc nhìn Đàm Triệt như đang tìm hiểu một người lạ, hỏi: “Có bạn gái chưa?”
“Chưa có.”
“Chưa?” Tiêu Ngọc nghiền ngẫm từng chữ một, nhạy bén hỏi: “Chưa từng quen bạn gái?”
Đàm Triệt trả lời.
“Có chút thú vị nha.” Phát hiện này làm Tiêu Ngọc nảy sinh hứng thú, cô hơi khó tin: “Anh không giống người không biết yêu đương.”
“Sao lại nói như vậy.”
“Thoạt nhìn anh có vẻ bảo thủ cấm dục, nhưng…”
Ánh mắt của Tiêu Ngọc đảo qua trên người anh, nói: “Anh biết không, trong giới chúng tôi, cấm dục cũng một loại dục – tiệm tôi có một người mẫu nam cũng như vậy”.
Đàm Triệt nghe đến hai từ người mẫu nam, không tự chủ nhíu mày.
Tiêu Ngọc không để ý nói tiếp:
“Anh không biết trong tiệm tôi bán gì đúng không?”
“Biết.”
Tiêu Ngọc ngạc nhiên, cười nhạt nói: “Lại là Tiêu Giác nói à?”
Không đợi Đàm Triệt trả lời đã ngầm kết luận: “Chị ấy thân với anh như vậy, sao anh không chọn chị ấy?”
“Chọn cô ta?”
Tiêu Ngọc lười nhác tựa trên gối nói: “Tôi không tin anh không biết chị ấy có với anh.”
“Anh biết, nhưng không hợp.”
“Sao lại không hợp?”
“Cách suy nghĩ không giống nhau, anh không có trình độ nghệ thuật.” Đàm Triệt tìm nguyên nhân từ mình: “Hơn nữa công việc của anh cũng rất bận.”
“Cho nên chỉ tìm bạn giường?”. Tiêu Ngọc tiếp tục nói: “Hai người làm chưa?”
Đàm Triệt bị câu hỏi thẳng thắn của cô làm cho nghẹn đến mức nắm chặt lòng bàn tay, ngồi xuống bên giường nói với Tiêu Ngọc:
“Chưa từng tìm, cũng không có ý định tìm.”
Tiêu Ngọc thấy thú vị, thăm dò hỏi: “Anh…không phải lần đầu đó chứ?”
Đàm Triệt nhìn Tiêu Ngọc, “Em hy vọng là vậy sao?”
Tiêu Ngọc nhún vai, nói: “Tôi không quan tâm”. Giọng điệu vui vẻ,
“Nếu thật sự là lần đầu, kiên trì lâu vậy, tương lai sáng ngời đây.”
Đàm Triệt mím môi, anh hình như có hơi tức giận, nhưng động tác nhỏ cực kỳ gợi cảm, Tiêu Ngọc nhìn anh thêm nhiều lần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2. Hoàng Hôn
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo
=====================================
“Chúc mừng anh.” Tiêu Ngọc nói: “Loại chuyện này, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, hôm nay khai trai, cảm giác thế nào?”
Lời cô nói chẳng ra gì. Đàm Triệt nhìn cô chăm chăm, ánh mắt trầm lặng, hình như muốn biết đây có phảilời nói thật lòng của cô hay không.
Ánh mắt kiên định và sự kiên định của anh khiến tim cô chậm một nhịp, nhưng cô vẫn mìm cười đón nhận ánh mắt anh, tiếp tục nói: “Đừng xấu hổ, chúng ta đều là người lớn rồi.”
Cô trước giờ không phải là con ngoan, bốn chữ “theo khuôn phép cũ” này không phù hợp với Tiêu Ngọc, Đàm Triệt đã biết từ lâu. Nhưng đối mặt với sự khiêu khích của cô về “quan niệm đạo đức”, vẫn không tránh được trong lòng phát run.
Đối với loại rung động này, Đàm Triệt nhìn thấy một tự do bị đè nén. Anh thậm chí nghĩ, nên nói thế nào mới có thể làm cho Tiêu Ngọc cảm thấy mình không chơi được, nên làm thế nào mới có thể làm cô không thấy mình nhạt nhẽo lại còn cứng nhắc.
Nên nói thế nào mới có thể để cô hiểu rằng, anh đối với cô là ham muốn nguyên thuỷ, mong mỏi lưu lại dấu vết trên cơ thể cô, càng hy vọng dấu vết đó lưu lại trong tim cô.