Editor: Miya + Beta: Chả Cá
Tiêu Ngọc bụng đói nên tỉnh dậy, trời đã tối, cô lờ mờ ngửi thấy mùi dầu và mùi tỏi, còn có vị mặn của hải sản.
Tiêu Ngọc xoay người bò dậy đi ra ngoài, lần theo mùi hương,
Vừa mở cửa, khí lạnh ập vào cơ thể, cô xoa xoa cánh tay, quay vào trong phòng, choàng khăn quàng cổ mà Đàm Triệt cho cô.
Mưa đã tạnh, không khí vẫn còn ẩm ướt, Trần Phi đứng ngoài hành lang, nhìn thấy một giàn hoa lộ thiên được dựng ở sân sau, phía dưới đang nướng BBQ, than thiêu lửa đỏ, có những tia lửa nhỏ li ti. Ông chủ nhà trọ đang đứng ở phía sau nướng, khéo léo chế biến hàu, nghêu, chem chép…
Nhìn khói dầu bay ngập đầu ông chủ nhà trọ, Tiêu Ngọc có chút buồn bã.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Ngọc giành nhiều thời gian ở khách sạn và phòng làm việc nhiều hơn là ở nhà, mỗi bữa cơm không phải là đồ ăn ngoài thì là ra tiệm ăn, nhìn thấy đồ ăn trước mặt đầy đủ hương vị, nhưng cô vẫn hoài niệm lúc còn nhỏ.
Lúc còn sống, Chu Anh Lam rất thích nướng thịt. Bà không giỏi nấu ăn lắm, ngày thường có dì tới phụ giúp, nhưng vừa nói đến đồ nướng, Chu Anh Lam rất hưng phấn.
Có thịt nướng, có rượu, Chu Anh Lam thích rượu như mạng, coi rượu như bạn đời.
Nhưng bà nướng rất chậm, vô cùng tỉ mỉ, không chịu nướng nhiều món một lần, một hai phải nướng từng thứ một, Tiêu Ngọc ăn còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ nướng của bà.
Tiêu Ngọc cứ đứng phát ngốc ở đấy, mới chú ý tới phía sau trống không, nhưng bên cạnh ông chủ có một giá thức ăn bốn tầng, có đầy đủ các loại nguyên liệu để nướng, tùy theo khẩu phần —— ít nhất đủ cho hai mươi người ăn.
Có chút kỳ lạ, Tiêu Ngọc hỏi ông chủ: “Chú đang chuẩn bị đồ ăn ngoài à?”
Ông chủ giật mình, thốt lên: “Cháu nhìn thấy sao?”
Tiêu Ngọc cười, giọng điệu ôn hòa: “Cháu không thể nhìn nơi có ánh sáng quá mạnh thôi.”
Ông chủ vội dùng tấm giấy cứng của quạt gió che phía trước, chắn ánh đỏ của lửa than, cười ngây ngô: “Không phải là đồ ăn ngoài, buổi chiều có người đặt, hơn hai mươi người lận! Nói là buổi tối 8 giờ bắt đầu nên tôi mới chuẩn bị trước.”
Khi hai người nói chuyện, Lưu Vi từ bên trong phòng chạy ra hỏi Tiêu Ngọc bữa tối muốn ăn gì.
Tiêu Ngọc bĩu môi hỏi ông chủ: “Thêm hai người được không ạ?”
Ông chủ hơi khó xử nói: “Khách đã bao cả rồi”. Dừng một lát nghĩ ra cách: “Nếu con muốn ăn gì nói cho chú, chú nướng rồi đem vào trong phòng, như vậy có được không?”.
Ăn ở trong phòng và ăn cơm hộp có gì khác nhau đâu? Tiêu Ngọc nói: “Người ta đặt hết bao nhiêu? Cháu sẽ trả. Coi như cháu mời bọn họ ăn, hãy tính cho tụi cháu.”
Chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nói cô nhiều tiền thích khoe khoang cũng không giống lắm.
Ông chủ nhất thời không biết đáp lại như thế nào, lúng ta lúng túng mà gãi gãi đầu, nói: “Hay là chú đưa số cho con, con nói với thầy Đàm?”
“Thầy Đàm?” Tiêu Ngọc ngẩn ra: “Những thứ này là chuẩn bị cho đoàn sinh viên đó ạ?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Ngọc cong cong môi, vẫy tay với Lưu Vi, đi về phía lều trại, chọn một chiếc ghế thoải mái, ngồi xuống nói: “Không cần ạ.”
Lưu Vi nhìn ông chủ cười: “Tụi cháu là người quen.”
Nhìn tư thế này, ông chủ hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm: “Trùng hợp thật, hóa ra là người quen.”
Lưu Vi cười với ông chủ, “Đều quen biết.”
Nhìn tư thế này, ông chủ hiểu ra, lập tức thở nhẹ một hơi, “May quá, hóa ra là người quen.”
Tiêu Ngọc cười trừ, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài đoạn tình cảm mãnh liệt, một bộ vị nào đó trên cơ thể vẫn còn lưu lại ký ức sinh động này, cô ồ lên một tiếng, “Quen… cứ coi là vậy đi ạ.”
Cô nói xong những lời này, một mâm hàu đã được nướng xong, ông chủ bưng lên bàn cho Tiêu Ngọc trước.
Hải sản trên đảo rất tươi, Tiêu Ngọc và Lưu Vi động đũa, Tiêu Ngọc mở chai bia, Lưu Vi dị ứng cồn, xua tay với cô, cô đành phải uống một mình.
“Chị uống ít thôi.” Lưu Vi biết rõ tửu lượng của Tiêu Ngọc, cô lo lắng nói.
Tiêu Ngọc cười: “Với cái này? Bia có thể làm chị say sao?”
Lưu Vi không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Ăn được một nửa, một đoàn sinh viên từ bên ngoài náo nhiệt đi vào.
Đàm Triệt và trợ giảng Đổng Lê đi sau cùng, nhìn thấy Tiêu Ngọc thì không hề ngạc nhiên. Anh biết Tiêu Ngọc ở nhà trọ này nên đặt bữa ở đây, dù Tiêu Ngọc không chủ động ra thì anh cũng sẽ mời cô.
Đi đến gần phía trước, nhìn trên bàn thấy cô dáng vẻ xiêu vẹo với năm ba chai bia, mặt hồng lên, không biết là do ánh lửa chiếu vào hay là do cồn.
Muốn tới chào hỏi, nhưng ngay sau đó đã bị một vài sinh viên kéo đến uống bia và chơi board game*.
(*: trò chơi hội đồng hay trò chơi trên bàn cờ.)
Anh lớn lên ở Thanh Đảo, tửu lượng cũng không tệ, sau khi qua vài ván game, tuy uống không ít, nhưng sắc mặt không thay đổi, tim cũng không đập nhanh. Một vài sinh viên nữ đã ngà ngà say, cùng chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”.
Đàm Triệt chuẩn bị rút lui, nhưng lại bị giữ lại, sinh viên trẻ tụ tập không thể thiếu chơi trò chơi này, từng tuổi này rồi, anh cũng có thể hiểu, chỉ là không có hứng thú.
Tâm tư đều trên người Tiêu Ngọc rồi, nếu không phải mang danh đội trưởng, thì làm gì có thời gian đùa vui ồn ào với các nữ sinh.
Đợi khi Tiêu Ngọc chú ý đến Đàm Triệt, một đoàn học sinh đang vui đùa kêu lên: “Chu Sính Đình, đừng sợ!”
Chu Sính Đình bị đẩy vào trung tâm của đám đông chính là cô gái ban ngày đứng ké dù Đàm Triệt, cô ta chọn mạo hiểm, những người khác đùa giỡn, bảo cô cùng với một người đàn ông ở đây hôn nhau mười giây. Không thì phạt một ly rượu.
Ai mà không biết tâm tư của Chu Sính Đình, mọi người đều đẩy cô về phía Đàm Triệt.
Trước khi cô gái đó đến bên cạnh, Đàm Triệt đứng dậy nói: “Mọi người chơi đi, tôi còn….”
“Đàn anh!”
Chu Sính Đình trên người nồng nặc mùi rượu, lấy dũng khí tiến về phía trước, vừa muốn hành động, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ loạng choạng đi tới, cởi áo choàng xuống, choàng qua cổ Đàm Triệt. Tiêu Ngọc nhìn một đám sinh viên đang ngây người, cười nói: “Tiếp tục đi. Tôi tới… trả khăn quàng cổ…”
Đàm Triệt vốn định rời đi, lúc này dừng bước chân lại, anh rũ mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Chu Sính Đình phát ngốc, nhưng cung đã lên dây không thể không bắn, vẫn cố gắng đi đến trước mặt Đàm Triệt.
Trẻ con thật là không biết nhìn sắc mặt, Tiêu Ngọc nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Chu Sính Đình, duỗi tay túm chặt khăn quàng cổ của Đàm Triệt, đem anh kéo về phía mình: “… Tiện thể, mượn người của các người luôn. Tiến sĩ Đàm, uống với tôi vài chén đi.”
Đàm Triệt biết nghe lời phải, cười híp mắt bày ra tư thể từ biệt với các học sinh, “Mọi người cứ chơi tiếp đi.”
“Oa ồ…”. Các học sinh kêu lên.
Chu Sính Đình có chút xấu hổ, đến bên cạnh bàn, giơ ly bia lên cạn một hơi, “Tôi phạt rượu là được chứ gì.”
Sau khi Tiêu Ngọc dùng khăn quàng cổ kéo Đàm Triệt qua, vỗ vỗ ghế bên cạnh.
“Ngồi ở đây.”
Đàm Triệt đi qua, Lưu Vi cảm thấy thế liền nhường chỗ ngồi cho anh, còn nhỏ giọng nói thầm: “Chị ấy sắp say rồi.”
Đàm Triệt gật đầu, ngồi bên cạnh Tiêu Ngọc.
“Thích chơi trò nói thật hay mạo hiểm hả?” giọng điệu Tiêu Ngọc không vui, đánh giá: “Quê mùa muốn chết.”
Giọng cô hơi lớn, đám học sinh bên cạnh bị nhìn đến đều ngạc nhiên.
“Ôi, hình như cô ấy không bị mù…”
“Cô ấy và đàn anh có quan hệ gì?”
“Không biết. Nhưng cô ấy không che mắt lại, mặt có chút quen.”
“Hả?”
“Cô ấy giống một người nổi tiếng trên mạng… Tớ tìm xem.” Có sinh viên nhận ra Tiêu Ngọc, cúi đầu lướt Weibo.
Chu Sính Đình với đầu qua, giây tiếp theo, hét lên: “Ôi trời, hóa ra là bán đồ dùng tình thú!”
Mới vừa nói xong liền chớp mắt, vội che miệng lại, như mới ý thức được giọng mình quá to.
Sân sau vốn dĩ đang ồn ào đột nhiên như bị người nào đó ấn nút tắt tiếng, nháy mắt lặng ngắt như tờ.