Editor: Miya + Beta: Chả Cá
Từng đợt ánh mắt đổ dồn về phía Tiêu Ngọc. Xem náo nhiệt sao, chuyện này ai ngại chứ.
Vẻ mặt của Tiêu Ngọc tự nhiên như thường, không cảm thấy xấu hổ chút nào, Đàm Triệt ngồi bên cạnh cô cũng không có biểu hiện ngạc nhiên nào.
Đám sinh viên đang chăm chú nhìn, Tiêu Ngọc rót đầy rượu, một ly đẩy cho Đàm Triệt, còn mình cầm một ly.
“Cạn.”
Đàm Triệt ngửa cổ uống, vươn tay bốc đậu pnành ăn, nói: “Em đừng uống hết.”
Tiêu Ngọc không chịu nghe, nâng cái ly rỗng chỉ còn bọt về phía anh, sau đó mới nhìn về phía người đẹp Chu, cười tủm tỉm mà nói: “Chu Sính Đình, khi nào cần, chỉ cần báo tên em cho bộ phận chăm sóc khách hàng của chị, sẽ giảm giá cho em.”
Chu Sính Đình mặt nóng, nói nhỏ: “Tôi mới không cần…”
“Không cần gì?”
Cô đâu phải là đối thủ của Tiêu Ngọc, căn bản không đáp lại được lời cô, lúng túng hét lên: “Không biết xấu hổ!”
Tiêu Ngọc nói ồ: “Hiểu rõ bản thân rất rõ đó.”
Chu Sính Đình á khẩu, nước mắt lưng tròng, cuối cùng chịu không nổi nữa, quay đầu bỏ chạy. Bạn cùng phòng của cô ta đuổi theo, mấy sinh viên khác tuy không có làm khó dễ với Tiêu Ngọc, nhưng cũng biết đây là người không dễ chọc, tránh được nên tránh, xung quanh Tiêu Ngọc và Đàm Triệt như có một bức tường
Tiêu Ngọc khiêu khích liếc mắt nhìn Đàm Triệt một cái, nói: “Nếu anh muốn vì cô ta bênh vực kẻ yếu…”
“Cô ấy đã là trưởng thành rồi, nói chuyện hay làm việc đều phải tự gánh vác hậu quả.” Đàm Triệt nói.
Tiêu Ngọc cười nói: “Nếu tôi nghĩ lời này của anh là đang thiên vị tôi thì sao?”
Đàm Triệt: “Nếu em ở trong trạng thái tỉnh táo còn có thể nghĩ như vậy thì anh rất vui.” Anh nhìn Tiêu Ngọc, “Nhưng em uống say rồi.”
Tiêu Ngọc nhất thời không hiểu lời nói của Đàm Triệt có ý gì, cô chậm chạp nghĩ cũng có lẽ mình đã say.
Say cũng tốt, lâu lắm rồi chưa say.
Cô chống bàn đứng lên, vẫy tay gọi Lưu Vi nói: “Lấy đồ đưa cho chị.”
Lưu Vi ngầm hiểu, nhanh chóng chạy vào nhà, một lúc sau, cô lấy ra một cuộn tranh.
Tiêu Ngọc cầm lấy cuộn tranh, quay đầu nhìn Đàm Triệt hỏi: “Biết hôm nay là ngày gì không?”
Đàm Triệt không nhớ.
Tầm mắt Tiêu Ngọc có chút mơ hồ, cô nhắm mắt, rồi mở ra, nói: “Ngày giỗ bà nội Chu Anh Lam.”
Chả trách, chả trách hôm nay cô lên đảo, đến phòng tranh của Chu Anh Lam, hoá ra là vì lễ tế.
Tiêu Ngọc vươn tay về phía Đàm Triệt, giơ ngón trỏ, bàn tay hơi dao động, nói: “Anh cũng có phần.”
“Cái gì?”
Tiêu Ngọc thò lại gần, cánh tay thon dài câu lấy cổ anh, nói bên tai anh: “Đi với tôi đến nơi này.”
Tiêu Ngọc không cho Lưu Vi đi cùng, cười khanh khách kéo tay Đàm Triệt, bước chân nhẹ nhàng, lôi anh đi.
“Yêu tinh.”
Hai người đi mất bóng rồi, có một học sinh đứng ngoài quan sát âm thầm nói nhỏ: “Đàn anh da thịt non mịn, sao có thể rơi vào tay loại người này?”
Đồng Lê đứng ngoài quan sát, nhưng cô càng chú ý đến xiên nướng trong tay hơn, Văn Ngôn vừa nhai rau hẹ vừa nói với học sinh đó: “Nếu như không bị yêu tinh quấn lấy, thịt mềm da non của Đường Tăng đời này cũng quá vô vị.”
Tiêu Ngọc ra khỏi nhà trọ thì đâm ra lười không chịu đi nữa.
“Anh cõng tôi.”
Cô cười duyên với Đàm Triệt, vươn hai tay: “Tôi không nặng, rất dễ cõng.”
“Tiêu Ngọc.” Đàm Triệt quỳ trước mặt cô, hỏi: “Có rượu vào rồi thế nào? Qua ngày mai, còn nhớ rõ không?”
Tiêu Ngọc nghĩ một lát rồi nói: “Nhớ được thì sao, còn không nhớ thì sao?”
“Nhớ thì anh cõng, còn không nhớ …”. Da mặt của Đàm Triệt rất mỏng, không ngừng nghĩ cách, lời nói ở miệng mà không nói ra được.
“Không nhớ được thì sẽ ức hiếp tôi sao?” Tiêu Ngọc không để ý mà cười, leo lên tấm lưng rộng lớn của Đàm Triệt, ngón tay cọ vào vành tai anh, nhẹ nhàng nắm nắm, giọng nói rất thấp, nói:
“Tôi đang chờ. Về sau nếu uống nhiều…sẽ nói cho anh biết.”
Nữa câu cuối kia, dịu dàng rơi vào tai anh, Đàm Triệt bị cô trêu chọc thiếu chút nữa không đứng lên được.
Theo sự chỉ dẫn của Tiêu Ngọc, Đàm Triệt cõng cô đi trên một con đường dốc..
Cô rất nhẹ cho nên Đàm Triệt đi nhanh, lúc lên được nửa con dốc, chân Tiêu Ngọc đung đưa, ở bên tai anh hát gì đó.
Bài tiếng Quảng Đông, Đàm Triệt chưa từng nghe qua cũng không hiểu lời bài hát, hỏi cô: “Hát gì thế?”
“Cái này mà cũng chưa nghe à…”
Tiêu Ngọc cười cười: “Tiến sĩ Đàm, hàng ngày anh đều làm gì vậy? Để tôi đoán xem — nghiên cứu con tôm con cá? Nhốt chúng lại, đánh số. Số một hôm nay phải chiếu sáng hai giờ; số hai hôm nay phải nhốt trong phòng tối; số ba hôm nay không được ăn cơm… đợi một tháng sau mới đến xem tình hình sinh trưởng của chúng thế nào à?”
Cô cũng không hỏi gì, chỉ lẩm bẩm như vậy, rất vui vẻ mà lầm bầm.
“Tôi là số mấy ta? Tôi là cá nhỏ số mấy ta?”
Đàm Triệt lúc này mới hiểu ra, hóa ra “cá nhỏ” với “Tiêu Ngọc” phát âm khá giống, anh không nhịn được mà bật cười.
“Tôi hẳn là cá nhỏ số 0.” Không đợi anh trả lời, Tiêu Ngọc tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì tôi tự do tự tại, không muốn bị nhốt lại, tôi là cá nhỏ hoang dã.”
Đàm Triệt dần dần cười không nổi, thấp giọng nói: “Ừm, em hẳn là tự do tự tại.”
Tiêu Ngọc đung đưa chân, vỗ vai Đàm Triệt, “Chúng ta tới rồi.”