Editor: Libra – Beta: Mine
[Vì hai nhân vật đã thân thiết hơn, Đàm Triệt cũng có tình cảm với Tiêu Ngọc nên mình sẽ đổi cách xưng hô thành anh-em cho thân mật nha <33]
Tiêu Ngọc nói xong liền đợi, nhưng không có tiếng đáp lại.
Cô nhẹ giọng nói: “Đàm Triệt, nếu anh không muốn nói chuyện phiếm với em nữa, anh cũng hãy cho em biết.”
Lúc đó Đàm Triệt mới nhận ra mình vừa rồi thất thần, thấp giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Anh quên mất một người mù sợ nhất là không nhận được sự đáp lại. Họ không thể nhìn thấy ngôn ngữ cơ thể của người khác, không thể biết tới 93% thông tin bên ngoài, chỉ có thể đánh giá giọng điệu, phong thái và thậm chí cả hành động của đối phương bằng cách lắng nghe.
“Không sao.”
Tiêu Ngọc ôm cánh tay, mặc dù cô nói như vậy, nhưng ngôn ngữ cơ thể của cô đã thể hiện sự phản kháng.
“Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Đàm Triệt giọng nói chân thành: “Em nói cũng có lý. Tuy nhiên, cũng có một số kết quả so với lý thuyết có vẻ nhàm chán và vô bổ, có thể bây giờ không dùng đến, nhưng một ngày nào đó trong trong tương lai, chúng sẽ hữu ích hơn. Nghiên cứu có ý nghĩa cung cấp dữ liệu và tài liệu tham khảo quan trọng.”
Anh nói năng khách quan và nghiêm khắc, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, anh luôn quan tâm đến cảm xúc của đối phương khi phản bác – Đàm Triệt rất có văn hóa, Tiêu Ngọc đã cảm nhận được điều đó ngay từ câu đầu tiên anh ấy nói với mình.
Cô nghĩ về những lời anh nói, sau một lúc cô liền nói: “Em đồng ý với những gì anh nói.”
“Anh đã từng đến đảo Linh Sơn sao?” Tiêu Ngọc hỏi anh, không biết nghĩ đến cái gì, liền tự hỏi tự trả lời: “Anh thường đi biển nghiên cứu khoa học, cho nên chắc hẳn anh đã từng đến đó.”
“Thường xuyên tới đây.” Đàm Triệt đáp lại cô.
Thường đến và đến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Tiêu Ngọc không khỏi hỏi: “Trên đảo anh có cơ sở nghiên cứu khoa học không?”
“Anh không.”
“Vậy tại sao anh lại đến đây thường xuyên?”
“Lý do cá nhân.” Đàm Triệt nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc thì thào nói: “Anh thích hòn đảo này”.
Khóe miệng Tiêu Ngọc khẽ nhếch lên, Đàm Triệt lại nhìn thấy núm đồng tiền trên mặt cô.
“Em cũng thích.”
“Cái gì?”
“Ý em là… em cũng thích hòn đảo này.” Tiêu Ngọc biết mình lỡ lời, liền nói thêm: “Hôm nay thật may mắn, gặp được anh.” Nghĩ xong, cô sợ anh hiểu lầm, liền chỉ chỉ khăn quàng cổ.
“Anh cũng thấy vậy” Đàm Triệt nhìn cô, nói: “Thật may mắn.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, nhưng lời nói của anh không tự chủ được. Tâm Tiêu Ngọc khẽ động, khóe miệng nở nụ cười, phảng phất có chút giễu cợt.
Cô là người có cái nhìn trực quan trong các vấn đề nam nữ, việc bị tiếp cận và trêu chọc là điều quá bình thường đối với cô. Suy nghĩ của một người đàn ông về cô, có thể qua vài câu trò chuyện, cô liền nhìn ra tâm tư của họ.
Lúc đầu, tôi tò mò, sau đó tôi được nếm được nó, cuối cùng trở nên tê liệt và dập tắt.
Ngoại hình đẹp là tài sản, cũng là gánh nặng.
Ra đến đảo mới biết họ đều đã đặt nhà nghỉ ở bờ Tây, hai nhà chỉ cách nhau vài trăm mét
Đảo Linh Sơn tuy là hòn đảo cao thứ ba của Trung Quốc sau đảo Đài Loan và đảo Hải Nam nhưng dân số sinh sống chỉ vài nghìn người, nhiều nơi trên đảo là khu vực đóng quân và hạn chế của quân đội nên dấu vết phát triển thương mại tương đối yếu, vẻ đẹp nguyên sơ của hòn đảo vẫn chưa bị phá hư.
Ngoại trừ một vài khu nghỉ dưỡng, hầu hết chỗ ở trên đảo là nhà nghỉ và nhà nghỉ ở chung nhà với người dân, giá phòng rất rẻ.
Nhưng Đàm Triệt không ngờ rằng Tiêu Ngọc cũng sẽ chọn một homestay có giá hàng chục tệ một đêm, anh còn nghĩ rằng Tiêu Ngọc sẽ đến một khu nghỉ dưỡng ở bờ nam. Xét cho cùng, dựa trên những bức ảnh cô đăng trên mạng xã hội, thế giới của cô như cuộc sống trong các trò chơi di trú, những nơi cô thường check-in là những khách sạn cao cấp có danh tiếng cao.
Tiêu Ngọc và Lưu Vi đi cùng chuyến xe buýt tham quan với họ về homestay. Một là ở gần đó rất tiện lợi, hai là bởi vì Lưu Vi đang bị bệnh Tiêu Ngọc không thể tự chăm sóc bản thân, huống chi là chăm sóc cô ấy.
Đồng Lị là một người chu đáo, cô ấy đã đưa Lưu Vi và Tiêu Ngọc về phòng của họ trước, sau đó vội vã quay trở lại để giúp Đàm Triệt sắp xếp các học sinh ở lại.
Lưu Vi cảm ơn cô ấy không ngừng, đợi những người khác đi khỏi, liền xin lỗi Tiêu Ngọc vì không thể chăm sóc cô ấy.
Cô gái bị áp lực tâm lý quá lớn và quá căng thẳng, Tiêu Ngọc biết an ủi sẽ bị phản tác dụng liền nghiêm giọng, như ra lệnh: “Chị hơi mệt, em ngủ trước đi, đừng gọi điện thoại cho chị trước mười hai giờ.”
“Dạ.”
Tiêu Ngọc không định đi ra ngoài trước buổi trưa, Lưu Vi thở phào nhẹ nhõm, thấy Tiêu Ngọc nằm nghỉ, liền đi ra ngoài. Cô đặt báo thức lúc 11 giờ 45 và quyết định về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Nghe thấy tiếng cửa bên cạnh đóng sầm lại, Tiêu Ngọc lăn người ra khỏi giường, lấy một cây gậy dò đường từ trong túi xách, mạnh mẽ đẩy cửa ra
Đàm Triệt cùng đoàn người có nhiệm vụ kiểm tra thực tiễn, Tiêu Ngọc trên thuyền đã nghe anh nói sơ về chuyến đi này.
Buổi sáng, bạn sẽ bơi đến con hổ già ở phía nam, đi câu cá vào buổi chiều và thăm ngư dân địa phương. Ngày mai và ngày khác, sẽ leo lên đỉnh cao nhất ở miền trung Trung Quốc, leo lên tháp đèn, thăm bảo tàng địa phương, và sau đó quay trở lại.
Đối với hành trình du lịch bình thường, Tiêu Ngọc có thể hiểu rằng những học sinh này đều là những người lần đầu tiên lên đảo, và Đàm Triệt sẽ không dẫn đường cho học sinh.
Chỉ là Đàm Triệt không đi, không có nghĩa là cô sẽ không đi.
Đây là hòn đảo nơi cô sinh ra và lớn lên, ngay cả khi Tiêu Ngọc thực sự bị mù, cô sẽ không bao giờ quên thôn làng, đường phố, đá và cây cối trên đảo.