Chương 227: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Nói Anh Ấy?
Dường như trái tim đột nhiên bị đâm một nhát, lồng ngực Phong Đình Quân phập phồng kịch kiệt.
Trâm mặc.
Ghen ty ư?
Anh cười lạnh một tiết Ig, cự tuyệt thừa nhận.
“Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi đã sắp kết hôn, tại sao còn phải ghen tị với người khác? Hơn nữa, em ngay trước mặt vị hôn thê của tôi soi mói tôi như vậy là có ý gì? Ba năm trước là khi nào tôi từng nói với em rằng tôi đã tìm được người phụ nữ tôi muốn chung sống cả đời?”
Thời Ngọc Minh nhíu nhíu mày, muốn tranh luận, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn là đem lời nói nuốt xuống.
Ba năm nay cô không ở thành phố Hoà Vân, xem như: Phong Đình Quân trước đây đúng là có một đối tượng muốn kết hôn, nhưng nửa đường có thể là đã xảy ra biến cố gì, cuối cùng chuyện không thành.
Cô Ngô này…dựa theo cô quan sát, mặc kệ Phong Đình Quân vừa mới ra làm ra vẻ tình cảm sâu sắc hay là gặp dịp thì chơi, toàn thân trên dưới hai người bọn họ đều lộ ra hai chữ: không quen.
Nhưng dù sao người ta cũng là đã chuẩn bị kết hôn, chuẩn bị là vợ chồng, lời nói của chính cô vừa nãy nếu để cho cô Ngô nghe được, có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người, đúng là cô cân nhắc không chu toàn .
€ô hiểu ý, nói khẽ: “Có lẽ là tôi nhớ sai rồi, anh chưa từng “Tôi vốn dĩ là chưa từng nói vậy” Phong Đình Quân nặng nề thở ra một hơi, giương mắt nhìn cô.
Thời Ngọc Minh hơi gầy, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, đáy mắt còn có cuồng thâm nhàn nhạt, khí sắc không tốt lắm.
Anh ho nhẹ một tiếng, lúng túng che giấu: “Hoá ra tiên sinh kia của em, không phải là Lục Danh?”
“Tôi đã nói rồi, không có quan hệ gì với tổng giám đốc Lục”
“Em cũng đừng quá buồn đau, con người luôn phải nhìn về phía trước, chăm sóc bọn nhỏ cho tốt, nếu như các con đi theo em sống không tốt, tôi vẫn sẽ nghĩ cách đưa con trở về nhà họ Phong “
Thời Ngọc Minh có chút mệt mỏi: “Đừng nói những lời vô dụng này, vợ sắp cưới của anh còn đang chờ anh, tôi đi trước”
Mới vừa đi tới cửa ra vào của tiệm áo cưới, liền nghe thấy tiếng sét trên bầu trời.
Ầm ầm…
Tiếng nổ quá lớn như muốn huỷ diệt cả thế giới, mưa rào tầm tã như trút nước.
Thành phố Hoà Vân gần biển, mỗi lần đến mùa mưa chính là như vậy, buổi sáng vẫn nắng nóng, đến buổi chiều lại đột ngột đổi sắc, mưa lớn có thể hù chết người.
Thời Ngọc Minh không ngừng mạnh mẽ co rúm lại.
Cổ tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại, đụng vào ngực anh, cô suýt chút nữa không đứng vững.
” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm êm ái: Giọng nói này…
“Em sợ sét đánh, anh nhanh chóng trở về bên em, có anh ở đây, đừng sợ”
“Không sao đâu, mắc mưa thì có cái gì quan trọng? Lát nữa em sẽ đi tắm nước nóng trước sau đó ôm anh ngủ.”
“Ngọc Minh, sau này đừng sợ sấm sét, em sẽ luôn ở bên cạnh em”
Sẽ như vậy sao?
Đáy lòng tràn qua một cơn đau âm ỉ.
Nếu như nói sự đổ vỡ giữa cô và Phong Đình Quân giống như một con dao thép xuyên thẳng vào trái tim cô thì sự ra đi của tiên sinh, giống như là một cái giữa khô ráp, thô cứng cứ mài đi mài lại trong lòng cô Mài đến khi cô mòn mỏi, mài đến khi máu thịt tan nát.
Đáng sợ hơn là, lần trước bị rơi vào vực sâu, còn có tiên sinh tới kéo cô lên.
Lần này thì sao?
Tiên sinh…anh ấy mãi mãi cũng không xuất hiện nữa.
“Em khóc cái gì?” Phong Đình Quân khế nhíu mày, ngữ khí nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Sợ đến như vậy?”
Cô lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tôi không sao”
“Vì sao lại khóc? Vì con bị bệnh sao?” Phong Đình Quân oán hận nghiến răng: “Anh ta như thế này chính là lừa gạt để cưới em, giấu diếm bệnh tình! Biết rõ mình bị bệnh gan di truyền, tại sao còn muốn cùng em sinh con? Coi như anh ta chưa chết, chờ sau này các người già, em phải chăm sóc đến hai bệnh nhân! Cũng may bây giờ anh ta đã chết, chỉ còn lại đứa é thôi, việc này sẽ dễ giải quyết hơn..”
“Anh im đi”
“Em còn muốn bảo vệ anh ta?”
“Phong Đình Quân, tôi nói anh câm miệng!” Thời Ngọc Minh gạt đi nước mắt, căn răng nói: “Anh dựa vào cái gì mà nói anh ấy? Trên đời này người không có tư cách nói anh ấy nhất chính là anh!”
“Được rồi, “Em..” Phong Đình Quân cùng trở nên tức giật tình cảm của em và anh ta còn bền chắc hơn sắt đá, quá khứ hơn mười năm của chúng ta thì còn không bằng cái rắm, có đúng không?”
Thời Ngọc Minh quay đầu đi chỗ khác: “Hai chuyện này không liên quan gì tới nhau, anh đừng nói gộp hai thành một”
“Đúng, trước đây tôi làm tổn thương e, tôi cũng biết… Tôi thật sự xin lỗi em, tôi muốn bù đắp, thế nhưng là bên cạnh em đã có người đàn ông khác, anh ta giúp đỡ em, anh ta chăm sóc em, từ điểm này nhìn ra, tôi là không có tư cách nói anh ta: Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên mặt: “Đừng nói những thứ này nữa được không?
Anh sắp kết hôn rồi, nên vui vẻ một chút”
Phong Đình Quân cười hừ một tiếng: “Ngữ khí bây giờ của em với tôi cũng không phải là ngang hàng, ngược lại giống trưởng bối của tôi”
Trưởng bối?
Trong đầu Thời Ngọc Minh trong đầu đột nhiên hiện ra mấy chữ: chị cả như mẹ.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, chính cô cũng bị chọc cho bật cười.
Lúc phản ứng lại liền thấy Ngô Mãn Mẫn cùng Trần Quân Ninh ở bên cạnh mang một mặt khiếp sợ nhìn hai người họ.
Ngô Mẫn Mẫn là vừa sợ vừa giận, trong khi Trần Quân Ninh miệng há tròn vo, cằm cô ấy như sắp rớt xuống.
Cô tháo chiếc vòng đá opal ra khỏi cổ tay, chiếc vòng lấp lánh sặc sỡ sắc màu, ở dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm rực rỡ chói mắt.
Cô đi tới, đặt chiếc vòng vào trong tay Ngô Mãn Mân, hít vào một hơi, vừa cười vừa nói: “Vì Phong Đình Quân đã gọi tôi là trưởng bối, vậy nên tôi cũng không thể tới tay không, chiếc vòng tay này là tôi tận tay mua nguyên liệu ở Châu Âu, tự mình thiết kế hoa văn, tự tay làm nên, không tính là quá quý giá, nhưng cũng là tấm lòng của tôi, cô Ngô, chúc hai người…tân hôn hạnh phúc, hoà hợp trăm năm”
Ngô Mẫn Mãn không nhận, chỉ nhìn cô chăm chú: “…cô và Phong Đình Quân…hai người rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”
Tay của Thời Ngọc Minh cứng lại trên không, cô thở dài, trực tiếp đặt chiếc vòng vào lại tay Ngô Mẫn Mẫn: “Dù sai tôi cũng là thật tâm muốn chúc phúc cho hai người, mặc dù là họ hàng, nhưng về sau có lẽ không có cơ hội gặp lại, cô Ngô xin yên tâm”
Ngô Mẫn Mẫn cầm vòng tay trong tay, nhìn qua Phong Đình Quân, lại nhìn qua Thời Ngọc Minh, mặt mũi vẫn tràn đây nghỉ hoặc.
Mà Thời Ngọc Minh lại muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khuôn mặt kia của Phong Đình Quân….cô thực sự không dám nhìn lại một lần nữa.
“Thử chiếc váy này đúng không?” Cô hít một hơi thật sâu, lấy váy cưới từ tay của nhân viên, đi thẳng vào phòng thử đồ.
Chiếc váy cưới này được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trong, hơn nữa cũng không khó mặc, cô rất nhanh sau đó đã mặc xong, xoã tóc ra rồi xách váy bước ra ngoài.
“Oa!” Trần Quân Ninh kinh ngạc thốt lên : “Chiếc váy cưới thật đẹp quá!”
Nhân viên cửa hàng cũng hết sức kinh ngạc: “…Chiếc váy cưới này trước kia cũng có mấy người mặc thử nhưng không ai mặc đẹp kinh diễm được như vị tiểu thư này, thiết kế hoa nhí thật sự rất hợp với khí chất của cô”
Thời Ngọc Minh đứng tại chỗ xoay một vòng, để cho Ngô Mãn Mãn nhìn được rõ ràng: “Được rồi, mặc thử cũng đã mặc thử, tôi đi trước đây”
Cô quay lại phòng thử đồ, mặc lại quần áo của mình, câm túi rồi nhanh chóng lao vào trong cơn mưa lớn phòng thử áo, một khắc cũng không dám dừng lại.
Mưa to xối xả, bầu trời mờ mịt, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của cô.
“Đình Quân…Đình Quân?”
Phong Đình Quân thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía vợ sắp cưới của mình: “Hử?”
“Hai người vừa mới nói, đứa trẻ nào vậy?”
“Không có gì.” Phong Đình Quân khôi phục nét mặt bình thường, không có vui mừng không có tức giận: “Trợ lý của tôi chắc hẳn đã nói cho cô biết, sau khi kết hôn mỗi tháng tôi sẽ đưa cô một tỷ rưỡi tiền tiêu vặt, chỉ cần cô không làm chuyện gì bất thường, tôi sẽ không can thiệp tới cô. Nhưng tương tự, việc của tôi cũng không cần cô hỏi đến”
Ngô Mẫn Mẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Đúng là trợ lý của Phong Đình Quân đã nói với cô những lời này, nhưng cô lại hiểu rằng, một người như Phong Đình Quân dậm chân một cái toàn bộ thành phố Hoà Vân đều run lên, mà chính cô cũng không có chút kinh nghiệm nào trên thường trường, nếu như biết quá nhiều, rất dễ dàng bị người khác bàn tán , cho nên cô liền vui vẻ cái gì cũng không hỏi, tránh gây phiên phức cho nhà chồng.
Nhưng bây giờ…
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phong Đình Quân Cô còn chưa cao đến 1m6, chiều cao so với Phong Vân Đình cách biệt quá lớn, cho dù cô có giãm lên bục cao, nhưng đứng với anh khoảng cách vẫn rất xa Mà ánh mắt của anh, ngoại trừ lúc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi rất nhanh lại lân nữa nhìn ra phía ngoài mưa to, đột nhiên một tiếng sét khác lại đánh xuống, nét mặt của anh rõ ràng biểu thị một sự kinh động.
Nói không rõ là tâm tình gì, là lo nghĩ, phẫn nộ, hay là khổ sở?
Tất cả đều như không phải, lại giống như tất cả đều đúng, “Tổng giám đốc Phong, anh thấy chiếc váy này thế nào?
Nếu như nhất định phải là chiếc váy này, tôi lập tức sắp xếp đi sửa lại ngay, bằng không thì thật sự không kịp.”
Phong Đình Quân hỏi Ngô Mẫn mãn: “Cô có thích chiếc váy cưới này không?”
“Rất đẹp”
“Vẫn là chọn một chiếc khác đi, có size vừa với cô, ở đây còn có rất nhiều kiểu dáng khác, cô có thể chậm rãi chọn”
Ngô Mẫn Mẫn có chút tức giận: “Cô ấy vừa mới mặc, cho nên tôi không thể mặc chiếc váy này nữa phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!