Chương 233: Coi Như Là Giúp Tiên Sinh Nhìn Một Chút
“Thế nhưng anh ta đã chết rồi!”
Tiếng gầm đè nén của Phong Đình Quân đánh thức Minh Nguyệt đang nằm trong ngực anh, cô bé dụi dụi mắt, nói: “Bố, bố nói người nào chết vậy?”
Phong Đình Quân há hốc miệng, nhìn gương mặt mơ mơ hồ hồ của con gái, không nói được lời nào.
Thời Ngọc Minh đã nhanh chóng xuống xe, đem con gái từ trong ngực anh ôm vào lồng ngực mình, đè nén tức giận, nói: “Nếu tổng giám đốc Phong bây giờ tinh thân vẫn không được ổn định, vậy tôi đem bọn nhỏ đi trước”
Minh Nguyệt ở trong ngực mẹ xoay người ra, có chút lưu luyến không rời mà nhìn Phong Đình Quân: “Bố, không phải chúng ta về nhà sao?”
“Bố còn có việc bận phải làm, chúng ta đi về trước, bà ngoại còn đang chờ chúng ta nữa. Minh Nguyệt, tạm biệt bố đi.”
Cô bé giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên quơ quơ: “Tạm biệt bố”
Thời Dương cũng theo thật sát bên cạnh Thời Ngọc Minh, cách anh càng ngày càng xa.
Đột nhiên có một cảm giác thất bại xông lên đầu anh, Phong Đình Quân cuối cùng phải hạ thấp tư thái, nhẹ giọng dỗ dành: “Dương, Minh Nguyệt, ở lại cùng chơi với bố, có được không nào?”
Minh Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ, phản ứng có chút chậm.
Nhưng Thời Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Bố, con cảm thấy bố bây giờ với bố trước đây rất không giống nhau”
“Có cái gì không giống nhau?”
“Trước đây bố không hung hăng như thế, lúc bố nói chuyện với mẹ đều sẽ rất ôn nhu”
Phong Đình Quân thở dài một cái, cười khổ giảng giải: “Bố là vì phải đi làm quá lâu quá mệt mỏi, cho nên tính khí không tốt, bố cam đoan với con, về sau sẽ không như thế nữa, có được không?”
“…Có thật không ạ?”
“Thật. Giúp bố khuyên mẹ được không?”
Thời Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Ngọc Minh.
Mà Thời Ngọc Minh lại nhìn về phía cách đó không xa, đằng sau ánh sáng phản quang, một thân ảnh phóng khoáng cao lớn đi xe mô tô nhanh chóng tới gần.
Động cơ gầm rú, mặt đất dưới vành đai sóng âm rung chấn động mạnh.
Người đó toàn thân áo đen quần đen, thân hình cao lớn, đội mũ bảo hiểm đen to, lao đến với tốc độ cực nhanh…
“Mẹ, đó là ai vậy?”
“Đó là..” Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy cả trái tim mình như ngừng đập, thân ảnh này, thật giống v.
Xoet xẹt.
Xe mô tô màu đen cua một đường vòng chuyên nghiệp dừng lại trước mặt cô, người lái xe chống hai chân xuống đất, dứt khoát tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn tinh xảo.
Anh ta câu câu khoé môi, nở nụ cười lưu manh: “Đã lâu không gặp, Ngọc Minh”
“Mẹ…” Minh Nguyệt lúng ta lúng túng mà gọi một tiếng, dường như cực kỳ tò mò đối với chiếc xe mô tô này: “Con muốn chơi cái kia…”
“Ây, đây là…con gái của cô à ?”
Lục Danh thấy cậu bé không có chút sợ người lạ nào, hứng thú nổi lên, cố ý đùa cậu bé: “Vậy em gái của cháu thì sao, chẳng lẽ không phải con gái của bố cháu hả?”
“Đương nhiên là phải”
“Thế nhưng em gái cháu dáng dấp không giống bố cháu mà?”
“Em gái lớn lên giống mẹ!”
Lục Danh đứng thẳng người, ôm lấy tay cười ha ha: “Được đấy, không tồi, đầu óc đủ lanh lẹ”
Phong Đình Quân sớm đã không thích nhìn con của mình cùng người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ, liền nhanh chóng đi lên đưa con trai ra đằng sau lưng mình, đối diện trực tiếp với Lục Danh: “Con của tôi, đi theo tôi”
Lục Danh cũng thu hồi vẻ không đứng đắn trên gương mặt, ánh mắt dần dần trầm tĩnh lại: “Làm gì vậy, còn sợ tôi cướp con anh đi?”
“Những năm này anh cướp công việc làm ăn trên tay tôi còn chưa đủ hay sao?”
“Việc làm ăn với đứa bé có thể giống nhau sao?”
“Cái này ai có thể nói trước được? Con trai tôi đẹp trai lại thông minh, ai mà không thích?”
Lục Danh nghe xong liền cười: “Ấy, bây giờ anh muốn nhận con trai? Trước đây khi Thời Ngọc Minh mang cơ thể ốm yếu bệnh tật đi kiếm việc làm để nuôi con trai, nhưng tổng giám đốc Phong lại ôm mỹ nhân trong ngực, lãng mạn như vậy”
“Đây là chuyện của gia đình tôi, có liên quan gì tới anh?”
Lục Danh nhíu mày: “Vậy bây giờ anh đã ly hôn với Thời Ngọc Minh rồi, không coi là chuyện gia đình nữa đúng không?
Hơn nữa tôi hôm nay tới, chính là muốn nói chuyện với Thời Ngọc Minh về việc của chúng tôi, nói không chừng về sau Thời Ngọc Minh chính là ©huyện nhà’ của tôi”
Phong Đình Quân nghiến răng, cười lạnh: “Chỉ dựa vào anh?”
“Dù sao tôi cũng tốt hơn anh mà?” Lục Danh rất tự tin nói: “Ít nhất quá khứ của tôi sạch sẽ thanh bạch, bên cạnh tôi chưa từng có người phụ nữ nào, không giống như tổng giám đốc Phong, oanh oanh yến yến, hết cô Cố lại đến cô Ngô, diễm phúc không cạn.”
“Lục Danh, những chuyện đó đều có nguyên nhân, nhưng mà tôi không có nghĩa vụ giải thích với anh”
Lục Danh dang hai tay ra: “Tôi không quan tâm nguyên nhân của anh là gì, ngược lại vừa nãy điều tôi thấy được là Thời Ngọc Minh muốn rời đi, không muốn ở chung một chỗ với anh.”
Anh ta đi đến bên cạnh Thời Ngọc Minh, nhẹ giọng hỏi: “Đi thôi, tôi đưa cô và bọn nhỏ trở về”
Ánh mắt Thời Ngọc Minh thẳng tắp nhìn chằm chăm chiếc xe gắn máy phía trước này, đột nhiên có chút giật mình: “…chiếc xe này, là nhãn hiệu gì?”
“MV Agusta, sao vậy, cô còn am hiểu xe gắn máy à?”
Thời Ngọc Minh hít mũi một cái, lắc đầu: “Không hiểu nhiều, chỉ là cảm thấy… rất thân thiết”
“Thân thiết?” Lục Danh cười ra tiếng: “Lần đầu tiên tôi nghe được có người dùng từ ‘Thân thiết’ để miêu tả chiếc xe này, kiểu dáng nam tính bá đạo như vậy, đoán chừng người thiết kế nghe được lời cô đánh giá có thể tức đến ngất đi”
Thời Ngọc Minh cười cười, thu hồi ánh mắt: “Thật sao…”
“.Cô khóc à?” Lục Danh phát hiện âm thanh của cô có chút kỳ quái, cúi đầu đưa mắt nhìn, thần sắc khẩn trương lên: “Cô thế này bị làm sao vậy, nhìn một chiếc xe mô tô mà như nhìn thấy chồng yêu của mình, vậy mà có thể nhìn mà khóc được?”
Anh vừa định bước tới gần, thế nhưng lại bị một lực không lớn không nhỏ đẩy ra.
Anh còn tưởng rằng là Phong Đình Quân, vừa định đánh trả, cúi đầu xuống lại thấy là Thời Dương đẩy mình đứng bên cạnh Thời Ngọc Minh ra.
Thời Dương đưa hai tay ra ngăn ở trước mặt mẹ: “Chú, chú nói chuyện thì cứ nói, cách mẹ cháu xa một chút”
Lục Danh vừa bực mình vừa buồn cười: “Ấy thằng nhóc này, chú cũng không phải là người xấu”
Thời Dương rõ ràng không để mình bị gạt: “Tóm lại chú cách xa mẹ cháu ra một chút.”
“Được được được..” Lục Danh gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, chú không lại gần mẹ cháu, được rồi chứ?”
“Chiếc xe này, tâm khoảng bao nhiêu tiền vậy?” Thời Ngọc Minh hỏi: “Rất mắc sao?”
“Cũng không đắt lắm, chỉ khoảng hơn bốn trăm triệu, coi như là một món đồ chơi không tệ. Sao thế, cô muốn mua à?”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Muốn mua”
Lục Danh hơi kinh ngạc, anh ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, vốn dĩ tưởng rằng Thời Ngọc Minh sẽ phủ nhận, bởi vì kiểu dáng của chiếc MV Agusta này thực sự không phải phong cách của nữ giới, phách lối lại bá khí, hơn nữa thân xe gần tới hai trăm kí, sức lực của phụ nữ rất khó chống đỡ.
Thế nhưng cô lại…muốn mua?
“Cô mua…cô tự mình lái?”
“Ừm”
Lục Danh không thể tin được, hỏi lại một lần nữa: “Cô xác định?”
“Xác định”
“Một người phụ nữ, lái chiếc xe này?”
Thời Ngọc Minh thu hồi ánh mắt: “Xe mô tô này không được bán cho phụ nữ, hay là pháp luật quy định không cho phép phụ nữ lái xe này?”
“Ngược lại không phải vậy” Lục Danh gãi gãi đầu: “Lần này cô trở về, cảm giác so với cô của trước khi thay đổi rất lớn”
Thời Ngọc Minh nói: “Ai rồi cũng phải thay đổi”
“Không phải chứ, Ngọc Minh, cô muốn dỗ dành còn gái cũng sẽ có biện pháp khác, mua xe mô tô để lái có phải có chút quá mạo hiểm không? Cô biết chiếc xe này có thể lái đến tốc độ cao nhất là bao nhiêu không? Điểm nổi bật nhất của chiếc xe này là động cơ và hệ thống tăng tốc, khi điều khiển có thể đuổi theo gió..”
“Tôi biết” Thời Ngọc Minh ngắt lời anh ta: “Tôi đã từng ngồi qua, tôi biết nó có thể nhanh đến mức nào”
Minh Nguyệt lúc này gần như đã tỉnh táo trở lại, xoay người trong vòng tay của mẹ, một mực hướng về phía chiếc mô tô kia mà giấy dụa: “Mẹ, con muốn sờ…”
Lục Danh bật cười: “Lên xe đi, chú chở cháu về khách sạn, cho cháu chạm thoải mái!”
“Oal” Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt tròn như trái nho, ánh mắt sáng như sao.
Lục Danh nhịn không được thốt lên một tiếng cảm thán: “Đôi mắt của con bé thật sự giống mắt cô như hai giọt nước”
Thời Ngọc Minh cười cười, ôm con gái vào trong ngực.
“Không được, xe mô tô quá nguy hiểm, tôi không yên tâm”. Phong Đình Quân đè nén phẫn nộ, thỏa hiệp nói: “Thời Ngọc Minh, vẫn là để tôi lái xe đưa em và con về”
“Không được, anh cứ chuyên tâm chuẩn bị cho hôn lễ đi”
Thời Ngọc Minh nhếch mép một cá hhớ gửi cho tôi một phong thiệp mời, tôi sẽ đến tham gia, coi như là…”
Coi như là giúp tiên sinh nhìn một chút.
Nói thế nào đi chăng nữa các anh cũng là anh em ruột thịt.
“Coi như là cái gì?”
“Không có gì.”
Lục Danh đã khởi động xe, Thời Dương chui vào trong ngực anh, trực tiếp ngồi ở bình xăng trước mặt.
Thời Ngọc Minh ôm con gái, nhẹ nhàng ngồi ở phía sau xe mô tô.
“Ngồi vững vàng nhé!”
Lục Danh ở trước mặt Phong Đình Quân làm ra hiệu chiến thắng rồi nhanh chóng chở mẹ con ba người biến mất khỏi tâm mắt anh.