Lọc Truyện

Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 253: Tôi Sẵn Sàng Đánh Đổi Mọi Thứ Mình Có

“Nhưng mà anh ta…”

“Không nhưng mà gì cả” Phong Đình Quân dường như có chút tức giận, vội vàng ngắt lời cô.

Thời Ngọc Minh hoàng sợ vì tính khí thất thường của anh, khế nhíu mày.

Phong Đình Quân cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng ý thức được thái ủa bản thân vừa rồi có chút quá khích, liền thở dài một cái rồi giải thích: “… Ý tôi là, em không cần lo lắng cho anh ta, anh ta là một người đàn ông, có thế nào cũng trở về được”

Thời Ngọc Minh gật gật đầu, không nói gì thêm.

Nói thật, hôm nay Lục Danh đã bận rộn bên cô cả ngày, vậy mà bây giờ lại bị ném ở đó một mình, trong lòng cô vẫn có chút áy náy.

Nhưng người lái xe tới là Phong Đình Quân, xe không phải của cô, vất vả lái xe tới đây cũng không phải cô, cô hoàn toàn không có tư cách yêu cầu Phong Đình Quân làm điều gì.

“Hôm nay ở cục cảnh sát … có sao không? Không bị họ gây khó dễ chứ?” Giọng nói Phong Đình Quân dễ nghe hơn một chút: “Em không cần sợ, Tôn Bảo bây giờ đã là châu chấu sau thu rồi, chỉ nhảy nhót được thêm mát ngày nữa thôi. Ông ta chỉ muốn uy hiếp để đòi tiền em, loại chuyện này nhất định không thể dung túng được. Có lần đầu tiên ắt có lần thứ hai, vì vậy không thể để cho lần đầu tiên xảy ra được. Cần phải cho.

ông ta biết, cách này của ông ta ngay từ đầu đã không có khả năng thành công rồi, tránh hậu họa. Tuy rằng hiện tại danh tiếng của công ty sẽ không tốt lắm, những nỗ lực kinh doanh lúc trước cũng sẽ tan như bọt nước, nhưng tính về lâu dài, đây là chuyện tốt. Em làm rất đúng”

… Em”

Phong Đình Quân nhìn biểu cảm của cô, có chút khó chịu, mở ra một đoạn nhạc. Bên ngoài mưa rất to, trong xe lại vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc chậm rãi vang khắp xe.

Là một bài hát cũ của Đặng Lệ Quân: Bước chậm trên đường đời.

“Ở bên cạnh anh, đường tuy xa nhưng không hề mỏi mệt Đi cùng anh, hết đoạn đường này tới đoạn đường khác. Vượt qua đỉnh núi, qua một đỉnh lại thêm một đỉnh Ngắm tuyết trong gió, ngắm hoa trong sương, hạnh phúc xoay vần…”

Giọng hát của Đặng Lệ Quân uyển chuyển du dương, có thể khiến thế gian hỗn loạn đều trở nên bình yên.

“Lạnh không?” Phong Đình Quân hỏi một câu, nhưng còn không chờ cô trả lời đã vội vàng cởi áo khoác của mình đưa cho cô.

Anh ra ngoài quá gấp, bên trong còn ăn mặc quần áo ở nhà, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo dệt kim mềm hở cổ màu xám nâu. Lớp vải mềm mại, không lạnh như áo vest, hơn nữa còn mang theo hơi ấm cơ thể anh, khi chạm vào cánh tay cô thực sự có một loại cảm giác ấm áp thân mật.

Chỉ là lúc anh cởi áo cần phải dùng cả hai tay, không thể giữ tay lái. Thời Ngọc Minh vội vàng nói: “Anh chú ý lái xe cẩn thận đi…”

Phong Đình Quân nhếch miệng khẽ cười: “Yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi rất tuyệt”

“Nhưng vẫn phải cẩn thận. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi ..”

Cô nói rất nhanh rồi bỗng nhiên dừng lại.

Phong Đình Quân cũng dừng lại, sắc mặt có chút thay đổi, giọng nói mang vài phần hi vọng: “Em làm sao kia?”

Thời Ngọc Minh ngoảnh mặt đi: “… Anh đừng nhìn tôi, mau nhìn đường đi. Trời mưa đường trơn, rất dễ xảy ra tai nạn. An toàn là ưu tiên hàng đầu”

“Vậy em mau cầm lấy đi” Phong Đình Quân giơ chiếc áo lên trước mặt cô: “Nếu em còn không cầm, làm sao tôi có thể lái xe được”

“.. Tôi không cần, anh mặc lại đi”

“Ngọc Minh” Anh nói: “Bọn nhỏ đều rất lo lắng cho em. Hôm nay trời mưa to thế này tôi đi tìm em, cũng không phải vì muốn liên quan gì tới em, mà vì Minh Nguyệt đã gọi cho tôi. Con bé khóc lóc nói em cả tối không về, sợ em bị kẻ xấu bắt đi, nhờ an tới cứu em”

Nghe nhắc tới con, Thời Ngọc Minh quả nhiên phản ứng mạnh mẽ hơn: “Bọn nhỏ không sao chứ? Minh Ngọc vốn là đứa bé hay cười, rất ít khóc ..”

Thời Ngọc Minh càng nói càng lo lắng, thanh âm đã có chút hoảng loạn.

Cũng may, một bàn tay to lớn đã đè lên bàn tay cô, giữ cô bình tĩnh: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta trở về xem bọn trẻ thế nào. Em ngoan ngoãn nghe lời mặc áo vào trước, đừng để bị cảm. Hiện tại trên vai em không chỉ có bọn trẻ cần gánh vác, còn có công ty của bố em, còn có mẹ em. Em không thể ngã xuống được”

Thời Ngọc Minh cắn môi: “… Vậy còn anh? Hiện tại sản nghiệp của anh cũng càng lúc càng lớn, gánh nặng trên vai anh còn lớn hơn tôi rất nhiều”

“Tôi ư, tôi không sao cả. Tôi là người chỉ có một mình, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ cố gắng hết sức để làm bạn với ông.

Ông già rồi, cơ thể càng ngày càng yếu, chờ tới khi ông rời bỏ thế gian, em cũng mang đám trẻ về nước ngoài, tôi chính là kẻ không có người thân, cô độc một mình”

Nói xong, Phong Đình Quân dúi áo khoác vào lồng ngực cô, đôi tay một lần nữa nắm lấy vô lăng, chuyên tâm lái xe.

Thời Ngọc Minh ôm chiếc áo trong lòng, thở dài nói: “Anh … tôi nghe Trần Quân Ninh nói anh làm việc rất chăm chỉ, thường xuyên thức đêm mấy ngày không ngủ. Như vậy thực sự không tốt chút nào. Anh nên sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý. Nếu không chỉ sợ công việc không làm xong, tiền cũng không kiếm được”

“Ngọc Minh, em là đang lo lắng cho tôi sao?”

“Tôi ..” Thời Ngọc Minh nhướng mày: “Dù sao thì tôi cũng muốn điều tốt cho anh, nhưng không phải vì tôi còn lưu luyến gì với anh. Chúng ta đã kết thúc từ ba năm trước rồi”

Phong Đình Quân nhẹ nhàng gật đầu, mắt nhìn thẳng: “Ừm, tôi hiểu rồi”

“Nhưng tôi vẫn sẽ tận lực hợp tác với anh cùng ông nội Phong, tôi rất hy vọng ông có thể có những ngày bình yên an hưởng tuổi già”

“Được”

“Anh và cô Ngô … thực sự không còn bên nhau sao?”

Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: “Thật ra chúng tôi cũng chưa từng ở bên nhau đúng nghĩa, cho nên không thể nói đến chuyện chia tay. Cô ấy muốn tiền bồi thường, tôi cũng đã cho rồi. Sau đó … đường ai nấy đi, mỗi người đều có cuộc sống tuyệt vời riêng”

“,.. Thật ra, tôi thấy tính cách của cô Ngô và anh cũng không mấy hợp nhau. Anh thì nóng nảy, cô ấy thì sắc sảo, trong sinh hoạt nhất định sẽ đối chọi gay gắt, xét về lâu dài thì cũng không nên. Về sau anh nên chậm rãi tìm hiểu, nhất định có thể tìm được một cô gái phù hợp. Tôi cũng sẽ để ý giúp anh”

Biểu cảm của Phong Đình Quân rất kỳ quặc: “Nghe mấy lời này của em … thật sự giống như mấy người bà con. Dì bảy cô tám, nói chuyện như thể bề trên của tôi vậy. Lần trước em nói chuyện tôi cũng có cảm giác này”

Anh đưa mắt nhìn qua, Thời Ngọc Minh liền né tránh: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn anh sống tốt một chút”

“Tại sao em lại muốn tôi sống tốt? Bởi vì tôi là chồng cũ của em, là bố của các con em, hay là bởi vì em vẫn muốn sớm rời xa tôi một chút, không cần diễn kịch trước mặt ông nội?”

“Tôi không có ý đó. Tôi đã nói sẽ hiếu thuận với ông nội, nhất định tôi sẽ làm được”

“Vậy nếu tương lai tôi thực sự kết hôn cùng người phụ nữ khác thì sao? Em sẽ không còn là cháu của ông nữa”

“Tôi vẫn” Thời Ngọc Minh nhấn mạnh: “Cả đời này tôi cũng sẽ là cháu của ông, vẫn luôn là như vậy”

Phong Đình Quân cười khổ: “Ngọc Minh, những gì em nói thực sự khiến tôi sinh ra ảo giác, trong lòng nảy sinh hy vọng”

Đêm khuya, con đường trống trải và vắng vẻ, lại không có một chiếc xe nào. Phong Đình Quân lái xe rất nhanh, không bao lâu đã tới cửa lớn của khách sạn Dung Thành.

Thời Ngọc Minh nhìn thấy bốn chữ vàng Khách sạn Dung Thành liền cảm thấy như trút được gánh nặng: “Tới nơi rồi, anh dừng xe đi. Không biết bọn trẻ thế nào, tôi phải nhanh về xem sao”

Phong Đình Quân nghe lời cô, chầm chậm dừng xe, nhìn cô vội vội vàng vàng đẩy cửa xe chạy ra ngoài không khác nào cá chạch, đi thẳng vào thang máy, nháy mắt đã không thấy người.

Anh có thể nhận ra, cô vì không muốn trả lời vấn đề này nên chọn cách trốn tránh, chuyển hướng chủ đề.

Cũng không có gì.

Là do anh suy nghĩ quá nhiều.

Ngay cả khi người đó đã chết đi, trọng lượng của anh ta trong lòng cô vẫn lớn hơn anh.

Người đã chết mới có thể được nhớ tới mãi mãi, mới có thể không gì thay thế được.

Anh luôn đến muộn một bước, rõ ràng là anh chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng người mỉm cười lại là người khác.

Lục Danh cũng được, luật sư Hoắc cũng được, nói thật thì bọn họ đều không đáng sợ. Thời Ngọc Minh luôn thẳng thắn, người kia trong lòng cô, vĩnh viễn chỉ có một mà thôi.

Reng reng….

Chuông điện thoại vang lên. Là của Lục Danh gọi tới.

Anh khẽ cười, sau đó nghe máy: “Sao thế? Di động đột nhiên lại có pin sao?”

Lục Danh vẫn mang vẻ bất cần đời như trước, nói: “Này, sao anh lại có vẻ chán ghét tôi như vậy? Cả ngày tôi bận rộn, khó khăn lắm mới có thể đi cùng cô ấy chốc lát, vậy mà lại bị anh cướp đi.”

“Đừng có ý đồ với cô Phong Đình Quân nói: “Chúng tôi tuy rằng đã ly hôn, nhưng cô ấy cũng sẽ không yêu anh”

“Cô ấy cũng không yêu anh mà, chúng ta kỳ thật đều biết, người trong lòng cô ấy là tiên sinh, không phải sao? Tổng giám đốc Phong, thật ra chúng ta đồng bệnh tương lân, sao phải làm tổn thương nhau chứ?”

“Vậy thì sao? Anh gọi cho tôi rốt cuộc là muốn nói gì?”

“Anh đã làm tổn thương cô ấy một lần, vì vậy lần này hãy để tôi chăm sóc cô ấy đi. Cô ấy chấp nhận tôi dù sao cũng dễ hơn là chấp nhận một người từng khiến cô ấy đau lòng”

Sắc mặt Phong Đình Quân trở nên lạnh lùng: “Anh chăm sóc cô ấy ư? Gia đình anh sẽ đồng ý sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT