Chương 269: Em chồng và chị dâu
Thời Ngọc Minh nghe xong mà nóng bừng cả mặt.
“Thật sự xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho mọi người.”
Nhân viên cười tỏ ý không sao cả: “Dù sao trong chương trình này thật ra người có thể tìm được một nửa kia cũng rất ít…”
Cô ta nói một nửa nhưng ý tứ rõ ràng, không nhất thiết phải nói tiếp đoạn còn lại.
Các chương trình do đài truyền hình sản xuất nhất định phải thu hút người xem, về phần họ có thật sự muốn giúp người tham gia giải quyết vấn đề cá nhân hay không thì còn phải xem lương tâm của họ như thế nào.
Vào sáng sớm thứ bảy khi Thẩm Như Ý đến đón cô, cô ấy đã giải đáp thắc mắc này: “Nếu mình không báo thông tin như vậy thì sợ là cậu sẽ không thể xuất hiện trong chương trình.”
Thời Ngọc Minh cũng đã đoán được phần nào: “Cho nên, lần này mình tham gia là để biểu diễn tiết mục “không biết tự lượng sức mình” sao?”
Cô là một bà mẹ đơn thân có hai đứa con, muốn tìm bạn trai mà còn yêu cầu khắt khe như vậy, đợi đến khi chương trình phát sóng chắc chắn sẽ bị mắng rất tệ.
Thẩm Như Ý nói: “Cũng không hẳn là như vậy, mình thật sự cảm thấy bác sĩ Trần rất hợp với cậu. Nếu như lúc đó cậu và anh ta ở trong chương trình vừa ý nhau thì tổ chương trình cũng không thể lấy cớ thu nhập hàng năm để ngăn cản hai người được. Họ sẽ bắt đầu khen ngợi rằng tình yêu đích thực rất khó tìm. Nó khiến cậu có thể buông bỏ tiền bạc, sẽ có rất nhiều người khen cậu đấy.
Thời Ngọc Minh bất lực đỡ trán: “Bác sĩ Trần này tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Thẩm Như Ý nói: “Mình nói cho cậu biết một bí mật, bác sĩ Trần này vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân…”
Một người theo chủ nghĩa độc thân lại muốn đến tham gia chương trình?
Thẩm Như Ý cười nói: “Tất cả đều do tổ biên kịch sắp đặt, cậu nghĩ mà xem, một người theo chủ nghĩa độc thân, một người chỉ biết đến tiền bạc, nhưng vì tình yêu chân chính mà cả hai người bọn họ đều đồng ý buông bỏ sự cố chấp của mình, cuối cùng đến với nhau trong hạnh phúc. Đúng một mẫu tiểu thuyết lãng mạn tiêu chuẩn chưa?”
Thời Ngọc Minh chợt hiểu ra: “Vậy ra bọn cậu không muốn tìm khách mời mà là muốn tìm diễn viên, cùng nhau diễn một bộ phim truyền hình về tình yêu chân chính là để có thể tăng rating sao?”
Thẩm Như Ý có chút xấu hổ nói: “Đúng là như vậy nhưng sau khi điều tra, mình thấy bác sĩ Trần thật sự rất tốt, nếu có thể đóng kịch giả thành thật thì càng tốt! Ngọc Minh, cậu cũng không thể sống cả đời như vậy, đừng mãi mắc kẹt trong quá khứ.”
Đài truyền hình thành phố Hòa Văn nằm ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố.
Khi họ đến, trường quay đã bắt đầu bận rộn.
Những khách mời nam và nữ cũng như người dẫn chương trình đều cần trang điểm, các thiết bị âm thanh ánh sáng khác cũng đang được điều chỉnh cho phù hợp, Thẩm Như Ý nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên chỉ về một hướng, nói một cách đầy ngạc nhiên: “Ngọc Minh, cậu nhìn kìa, người đó là bác sĩ Ti Thời Ngọc Minh quay sang nhìn theo thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần bò đen đang đứng dựa vào tường, một chân đỡ lấy cơ thể, chân còn lại thong thả duỗi ra, góc nghiêng của anh ta trông rất kiêu ngạo và sắc bén.
Rất giống…
“Có phải rất giống với Phong Đình Quân không? À không, giống với Tiên sinh?”
Đúng là có hơi giống một chút.
Đặc biệt góc nghiêng của anh ta khi đứng dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu vào một bên sườn mặt của anh ta khiến khuôn mặt có vẻ ôn hòa hơn, cảm giác như khóe miệng khẽ mỉm cười.
Có vẻ như anh ta là một người tốt bụng, giống như Tiên sinh.
“Anh ta là khách mời nam số ba, lát nữa cậu nhớ tương tác với anh chút nhé!”
Thẩm Như Ý dặn dò cô vài câu rồi bị những đồng nghiệp khác gọi đi.
“Xin hỏi, cô là… Cô Thời Ngọc Minh phải không?” Một người phụ nữ nhỏ nhắn đứng bên cạnh nhận ra cô.
“Đúng vậy.”
“Tôi là nhân viên trang điểm, bây giờ cô hãy cùng tôi đến phòng trang điểm một chút, quá trình ghi hình sẽ diễn ra trong một khoảng thời gian nữa.”
“Được.”
Phòng trang điểm vẫn còn khá đông, một số khách mời nữ đang trang điểm ở đây.
Cô vừa nhìn lướt qua đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người phụ nữ đó đang ngồi trước gương, nhân viên trang điểm đứng phía sau giúp cô ta làm tóc.
Rõ ràng cô ta cũng đã nhìn thấy cô từ hình ảnh phản chiếu trong gương, khẽ nhíu mày: “Cô là… Người thân của Tổng giám đốc Phong sao?”
Thời Ngọc Minh thầm nói một câu: “Đúng là không trùng hợp thì không thành sách.”
Cô gật đầu rồi mỉm cười thân thiện chào đối phương: “Cô Ngô, xin chào cô, không ngờ hôm nay có thể gặp cô ở đây”
Ngô Mãn Mãn cười một tiếng: “Hôm nay cô cũng là một trong những khách mời nữ sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô và Phong…”
“Chúng tôi không có quan hệ gì với nhau cả, chỉ là họ hàng thôi”
Ngô Mãn Mãn nhướng mày, hiển nhiên là không tin: “Thật sự không có quan hệ gì sao? Cũng đúng, nếu như cô là người phụ nữ của anh ấy thì với tính cách đó sao anh ấy có thể để cô tham gia mấy chương trình hẹn hò này”
Thời Ngọc Minh chỉ cười không nói lời nào, có chút cảm kích nhìn Ngô Mãn Mãn đang giúp cô bắc một chiếc thang để leo xuống nên không định giải thích rõ ràng.
“Vậy hai người có quan hệ như thế nào? Tôi vẫn rất tò mò”
Thời Ngọc Minh do dự một chút rồi mới nói: “Tôi là chị dâu của anh ấy.”
“Tổng giám đốc Phong có anh trai từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết? Là anh họ đúng không?”
“Bọn họ chưa từng gặp nhau.”
“Ồ, thì ra là họ hàng xa” Ngô Mẫn Mẫn gật đầu nói: “Em chồng và chị dâu…”
Thời Ngọc Minh thở dài, không tiếp tục giải thích.
Cái vấn đề phức tạp này không thể dùng một, hai câu mà giải thích rõ được.
“Cô Thời, hôm nay cô mặc bộ đồ này để tham gia chương trình sao?” Nhân viên trang điểm chỉ vào chiếc áo khoác len màu đen trên người cô, vẻ mặt không đồng tình nói: “Dù sao hôm nay cô cũng phải lên TV, đáng lẽ cô nên chăm chút cho cách ăn mặc một chút chứ.”
Hôm nay cô đến đây không phải là để hẹn hò một cách mù quáng, cũng không vì để có mặt trên TV.
“Tôi cảm thấy như vậy rất thoải mái.”
Nhân viên trang điểm bất lực gật đầu: “Được rồi, nếu cô nghĩ mặc như vậy có thể tìm được tình yêu đích thực của mình thì cô cứ mặc thế đi.”
Ăn mặc như vậy không hợp với phong cách trang điểm đậm trên sân khấu, nhìn bộ dáng tất bật của những nhân viên trang điểm, Thời Ngọc Minh chỉ cần tự tô một chút son, thế này cũng coi như xong rồi. Dù sao cô có trang điểm cũng không thể đạt được theo yêu cầu của đài truyền hình.
“Mời các vị khách tiến vào để bắt đầu ghi hình!”
Theo quy định của chương trình này, hôm nay có năm khách mời nam và năm khách mời nữ, tổng cộng là mười người.
Khi người dẫn chương trình giới thiệu xong thì các khách mời lần lượt đứng vào vị trí của mình, Thời Ngọc.
Minh được chỉ định là khách mời nữ số một, là người bước vào đầu tiên.
Khi hai người dẫn chương trình nhìn thấy cách ăn mặc của cô thì đều hơi sững sờ nhưng sự chuyên nghiệp của họ khiến họ lấy lại bình tĩnh rất nhanh, tiếp tục chương trình như bình thường.
Người dẫn chương trình cầm micro và giới thiệu: “Khách mời nữ số một, cô Thời, là một bà mẹ đơn thân đang có hai con nhỏ. Yêu cầu của cô ấy đối với người bạn đời là cao 185cm,… Thu nhập hàng năm trên hai nghìn tỷ đồng”
Ngay khi câu này phát ra, khán giả bên dưới đều cười rất to: “Chỉ bằng người như cô thôi? Cô ấy nghĩ mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?”
Thời Ngọc Minh không quan tâm, tiến lại vị trí theo sự hướng dẫn của nhân viên.
Tiếp theo là khách mời nam số một.
Không biết có phải là ngẫu nhiên hay không mà khách mời nam số một lại là bác sĩ Trần mà Thẩm Như Ý nhắc đến.
Mặc dù anh ta cũng mặc quần áo khá bình thường nhưng rõ ràng là anh ta rất tinh tế, cho dù là mái tóc được vuốt keo, đồng hồ đeo tay hay chuỗi hạt cầu nguyện trên cổ tay đều cho thấy thân phận cao quý của anh ta.
Có lẽ là do cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thời Ngọc Minh nên anh ta cũng quay đầu nhìn lại.
Thời Ngọc Minh có chút thất vọng quay đi.
Nhìn như trong ảnh hay góc nghiêng thì hơi giống nhưng nếu nhìn chính diện thì không hề giống một chút nào.
Đến bây giờ thật sự vẫn không có ai giống Tiên sinh như Phong Đình Quân.
“Khách mời nữ số hai, Ngô Mãn Mẫn, cô là một người nổi tiếng trên mạng với 200..
người theo dõi đồng thời cũng là bạn gái cũ của Tổng giám đốc Phong Đình Quân của Tập đoàn Phong Khởi. Yêu cầu của cô ấy đối với người bạn đời là tính cách lạc quan, vui vẻ và hài hước…”
“Vị khách mời số ba…”
Người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu các khách mời của chương trình ngày hôm nay, đầu tiên là nữ và tiếp đó là nam, cho đến người cuối cùng…
“Vị khách mời nam số năm, anh Lục Danh, cao 188cm, thu nhập hàng năm trên hai nghìn tỷ đồng…”
Thời Ngọc Minh giật mình ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Danh.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu đen, đi bốt cao và cầm theo một chiếc mũ bảo hiểm xe mô tô bên hông. Anh ta đã đến đây bằng xe mô tô sao?
Điều quan trọng nhất là tại sao mà anh ta có thể đồng ý tham gia một chương trình như thế này?
Đột nhiên cô nhớ lại lời của nhân viên công tác ngày.
hôm qua có nhắc tới việc có người đáp ứng các yêu cầu của cô về thu nhập hàng năm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!