Chương 270: Con của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc
Vốn dĩ ban đầu Phong Đình Quân muốn quảng bá cho.
sự kiện này, gần đây anh đang trao đổi hợp tác với Công ty đá quý Phi Châu về việc tài trợ cho hoạt động của đài truyền hình. Hoạt động này phù hợp với người có nhan sắc tốt, giúp công ty tạo dựng hình tượng trưởng thành, cẩn trọng, dù chưa lập gia đình nhưng vẫn có thể gia tăng một số lợi ích trong một số cuộc đàm phán.
Hia ngày nay lúc nào anh cũng phải mang hai đứa nhỏ theo bên người, đặc biệt là Minh Nguyệt cứ bám riết lấy anh không buông. Như vậy nên cũng không thể để con bé ở lại công ty được, đánh phải mang theo, như vậy Thời Dương tất nhiên cũng đi theo.
Vậy nên khi anh hai bên hai đứa bé bước vào đài truyền hình, bầu không khí dần trở nên khá xấu hổ.
Phong Đình Quân nhìn thoáng qua Thời Ngọc Minh đang đứng trên sân khấu, dưới áo của cô có một thẻ tên ghi “Số 1”.
Cô ấy lại dám đến tham gia những chương trình hẹn hò như thế này?
Lúc này Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô có cảm giác như bản thân làm chuyện xấu bị bắt gặp.
“Tổng giám đốc Phong, vị trí của anh ở trong này”
Một nhân viên hướng dẫn chỉ cho anh vị trí ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng Với tư cách là nhà tài trợ duy nhất của chương trình này, anh đã tài trợ một chỉ phí lên đến tám con số và đương nhiên anh ấy phải nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Chỉ là hiện tại anh không có tâm trạng để quan tâm đến bất cứ thứ gì, hai mắt dán chặt vào người phụ nữ trên sân khấu với ánh mắt mờ mịt.
“Tổng giám đốc Phong, nếu anh và các bé có yêu cầu gì thì cứ gọi cho tôi.” Một nhân viên công tác có dáng người nhỏ bé nói.
“Mẹ kìa! Đó là mẹ!” Minh Nguyệt vui vẻ kêu lên.
Nếu như chỉ bị mình Phong Đình Quân bắt gặp thì cô cũng chỉ xấu hổ một chút thôi nhưng nếu bị hai đứa con bắt gặp thì đúng là cô không còn chỗ nào để chui xuống.
Nhưng bây giờ cô đã ở trên sân khấu, cô cũng không thể bỏ của chạy lấy người được, chỉ đánh đâm lao thì phải theo lao, cắn răng đứng yên.
“Anh ơi, mẹ đang làm gì trên đấy?”
Thời Dương vò đầu bứt tóc, cậu bé cũng có chút bối rối: “Hình như đây là…”
Phong Đình Quân bế Thời Dương ngồi sang bên cạnh, ôm lấy cô con gái nhỏ, nói thầm vào tai: “Mẹ con đang làm việc. Chúng ta đừng làm phiền mẹ nhé?”
Cả hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn gật đầu rồi im lặng.
Một chương trình hẹn hò tìm bạn đời, câu hỏi đầu tiên được đặt ra lại là một vấn đề y tế chuyên nghiệp như vậy?
Rõ ràng là bác sĩ Trần cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng anh ta vẫn nhẹ nhàng và từ tốn trả lời câu hỏi của cô: “Nếu bé còn nhỏ mà bệnh gan nặng như vậy thì tức là đã bị di truyền bệnh từ bố hoặc mẹ. Trong tình huống như vậy, nếu người hiến tặng là bố hoặc mẹ chắc chắn là không được, phải được hiến tặng từ người thân ruột thịt thì sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn và khả năng hồi phục sau phẫu thuật tốt hơn. Bé còn có anh chị em nào khác không?”
“… Không.”
“Có nghĩa là bé sẽ phải được hiến tặng từ những người xa lạ? Xác suất có thể tìm được như mò kim đáy bể. Hơn nữa, sau khi phẫu thuật tỷ lệ có tác dụng phụ sẽ rất cao, có khả năng sẽ phải dùng thuốc kháng sinh cả đời. Bé có bị ảnh hưởng đến tuổi thọ hay không thì khó nói nhưng chất lượng cuộc sống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Thời Ngọc Minh gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Vậy có cách nào để tìm được người hiến tặng càng sớm càng tốt không?”
“Nếu cô có một người bạn làm bên ngành y hoặc bác sĩ điều trị chính của bé thì trước tiên cô có thể nhờ họ kiểm tra thông tin sẵn có trong bệnh viện. Nếu có người đáp ứng đủ các điều kiện, cô có thể cố gắng liên hệ với họ nhưng việc này tỷ lệ thành công rất thấp nhưng ít nhiều gì thì nó cũng là một cách. Cô có thể thử xem sao, tôi cũng là một bác sĩ khoa gan thận, nếu cô có nhu cầu thì sau chương trình này có thể cho tôi biết tình hình cụ thể hơn nhé, xuất phát từ góc độ của một bác sĩ, tôi sẵn sàng giúp đỡ’ Thời Ngọc Minh có chút cảm động nói: “Cám ơn anh.”
“Cô Thời, cô còn có câu hỏi nào khác không? Ví dụ về sở thích của bác sĩ Trần, tính cách hay các phương diện khác mà cô muốn biết?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không, tôi hỏi xong rồi, cảm ơn: “À, vậy… Tốt quá” Người dẫn chương trình mỉm cười rồi bắt đầu quay sang hỏi những người khác.
Nếu như câu hỏi của cô khá nhàm chán thì đến lượt Ngô Mẫn Mãn thú vị hơn rất nhiều.
Ngô Mẫn Mẫn nhìn Lục Danh, cảm thấy có chút hứng thú với anh: “Tôi có nghe giới thiệu anh là người tự mình thành lập nên một thương hiệu trang sức sao? Tôi cũng từng nghiên cứu qua về trang sức, nên muốn hỏi người đàn ông số năm một chút, xin hỏi mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì?”
Lục Danh mỉm cười, giơ tay chỉ vào vị trí của Thời Ngọc Minh, không biết xấu hổ nói: “Giống như cô ấy.”
Sắc mặt Ngô Mẫn Mãn thay đổi ngay lập tức: “Cô ấy đã có con rồi.”
“Có con thì có sao, tôi bằng lòng nuôi con của cô ấy, xem đứa bé như con ruột của mình.”
Ngô Mãn Mãn bị mất mặt nên muốn trả đũa: “Anh muốn nuôi con trai cho người khác sao? Anh Lục, với thân phận của anh thì đâu phải thế này.”
“Chuyện này đâu liên quan đến lợi ích” Lục Danh nói: “Tôi thích như vậy, cũng không để tâm đến cái nhìn của người khác.”
“Nhưng so với anh, điều kiện của cô ấy… Tệ hơn rất nhiều, hai người không hề xứng đôi!”
“Tôi và cô ấy có xứng đôi hay không, cô nói được à?”
Lục Danh bị Ngô Mẫn Mẫn chất vấn cũng không chịu thua: “Còn cô, tôi nhớ lúc trước cô và Tổng giám đốc Phong đang bàn chuyện cưới xin nhưng không ngờ bây giờ cô lại không phải vợ của anh ấy”
Khuôn mặt Ngô Mẫn Mẫn đỏ bừng, không nhịn được nữa: “Tôi với Tổng giám đốc Phong không hợp nhau nên đã chia tay, không được sao? Đó là chuyện riêng của tôi, anh có quyền hỏi sao?”
“Hình như không thể đúng không?” Lục Danh chế giễu: “Chuyện của tôi với cô Thời cũng là chuyện riêng. Cô Ngô có thể không xen vào hay không? Tôi chính là thích bà mẹ đơn thật như vậy đấy. Hơn nữa, chồng cô ấy đã mất cách đây ba năm rồi. Tôi muốn chăm sóc cho mẹ con họ… “
Dưới sân khấu, Thời Dương và Minh Nguyệt nghe thấy đều cảm giác có chút không ổn.
Minh Nguyệt không dám nói lời nào, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn Phong Đình Quân.
Thời Dương mạnh dạn hơn một chút, nhỏ giọng hỏi: “Bố ơi, tại sao chú này lại nói bố đã chết?”
Vẻ mặt Phong Đình Quân tức giận nhìn hai người trên sân khấu, đột nhiên cười một cách lạnh lùng và nói: “Bởi vì anh ta chưa bị ai chỉnh đốn”“
“Ồ, bố định đánh chú ấy à?”
“Có một số việc, một số người có thể giải quyết mà không cần đánh nhau, không nhất thiết phải tốn nhiều sức lực”
Nói xong, anh ôm Minh Nguyệt đứng dậy, bước lên bậc thang để đi lên sân khấu.
Nhân viên bên cạnh đi theo ngay lập tức, theo sát phía sau anh như sợ làm mất lòng nhà tài trợ chính.
“Tổng giám đốc Phong, nếu anh muốn thay đổi điều gì thì có thể nói cho tôi biết. Chúng tôi sẽ sửa chữa và khắc phục ở các tiết mục sau.”
“Không có gì hết” Phong Đình Quân đã bước lên sân khấu, nhìn Thời Ngọc Minh nói: “Tôi chỉ muốn chứng minh rằng tôi còn sống khỏe mạnh.”
Nhân viên kinh ngạc: “Cái gì cơ?”
Phong Đình Quân lại nhìn sang Lục Danh: “Tổng Giám đốc Lục, anh đừng lo lắng, con của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc, không dám làm phiền đến anh.”
Ngô Mãn Mãn kinh ngạc, hai mắt trợn to, nói: “Cô Thời thật sự là người phụ nữ của anh, vậy hai đứa con của cô ấy…
“Tôi là bố của các con cô ấy.”
Phong Đình Quân mỉm cười, ôm Minh Nguyệt quay trở lại vị trí của mình: “Được rồi, tôi đã nói xong, mọi người cứ tiếp tục.”
Sao bọn họ có thể tiếp tục được đây? Từ khách mời đến đạo diễn, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Vợ của nhà tài trợ chính của chương trình lại đến tham gia chương trình hẹn hò với người khác? Lại còn bị chính chủ bắt?
Cả khán phòng đều yên lặng, nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng bối rối.
“Việc này…” Người dẫn chương trình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục chương trình: “Chúng ta hãy cùng đến với người tiếp theo nào. Nếu anh đang chú ý đến vị khách mời nào thì có thể để lại đèn cho… “
Bầu không khí trở nên xấu hơn.
Dường như Lục Danh không biết sợ hãi là gì, anh ta để trước mặt Thời Ngọc Minh một cây đèn, nhìn Phong Đình Quân bằng ánh mắt khiêu khích.
Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, vô cùng căng thẳng.
Còn Thời Ngọc Minh thì đứng ở một bên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.