Chương 299
Lúc ban đầu chính cô ta là người thiết kế cho Tôn Bảo, lấy lại pháp nhân và cổ phần của công ty, Tôn Bảo làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này?
Bây giờ lại muốn cầu cứu ông ta, ông ta mà không trả thù lại mới là lạt Vì Tiên Thúy, cô có thể chịu đựng bất kỳ sự xúc phạm nào, nhưng mà có một chút lòng tự trọng không muốn những người thân của mình tận mắt nhìn thấy cảnh mình bị giãm xuống bùn.
“Như Ý, tớ còn có chuyện muốn cậu giúp đỡ” “Được, cậu nói đi.”
“Làm phiền cậu liên hệ trước với bệnh viện, đợi tớ thương lượng điều kiện với Tôn Bảo xong, ngay lập tức sẽ đưa Tiên Thúy vào phòng phẫu thuật luôn, một khắc cũng không đợi, phòng trường hợp mơ giấc mộng dài”
Thẩm Như Ý gật gật đầu: “Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tớ.”
Cuối cùng Thời Ngọc Minh cũng tự mình bắt taxi đến bệnh viện nơi mà Tôn Bảo nằm.
Ông ta bây giờ thật sự khác những ngày qua rồi, vẫn còn nhớ trước kia là tổng giám đốc Tôn hào phóng xa hoa tiêu tiền như nước, bây giờ đã sa sút đến mức này, chỉ có thể đến cái phòng khám nhỏ ngoài đường này để khám bệnh, mặt tiền trông tương tự như cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
“Cô bị bệnh gì?” Một người phụ nữ mặc đồng phục y tá ngồi ở cửa hỏi.
Thời Ngọc Minh nói: “Tôi là đến đây để thăm một bệnh nhân, tôi đang tìm một bệnh nhân tên là Tôn Bảo” , hóa ra là anh ta, cô là gì của ông ta?”
“Cháu gái bên đăng ngoại.
“Người thân à!” Y tá nói: “Ông ta nợ tiền viện phí đã lâu rồi, vừa hay cô tới, giúp ông ta trả sao?
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Được ạ, tôi đi gặp cậu của tôi trước, lát nữa ra ngoài trả tiề “Được rồi, cô cứ đi thẳng vào trong đến giường trong cùng”
“Cảm ơn ạ”
Nói là phòng khám nhỏ, nhưng mà nhìn thoáng qua cũng thấy đăng trước, cô tìm đến khu cuối cùng là một phòng bệnh, gõ cửa.
Từ bên trong truyền ra tiếng gầm gừ cáu kỉnh của Tôn Bảo: “Giục cái gì mà giục! Tôi là ban quản trị của một công ty trên thương trường, vẫn sẽ nợ tiên thuốc của các người không trả?
Đi ra đi ra màu! Đợi khi tôi lấy được tiền, sẽ cho anh gấp mười lần”
Cửa phòng không khóa, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa là mở được.
Khi Thời Ngọc Minh bước vào, Tôn Bảo đang nằm nghiêng người quay lưng về phía cô, cánh tay vẫn bó bột, khoác trên người là cái áo bệnh viện bẩn thỉu và nhăn nhúm, còn thoang thoảng mùi kì lạ mà rất khó chịu tỏa ra từ người ông ta.
“Cậu”
Tôn Bảo đột ngột quay đầu lại, cười chế nhạo một tiếng: “Làm gì, cô đến đây để xem tôi nực cười sao?”
Thời Ngọc Minh kéo một chiếc ghế nhựa bên cạnh ra, rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
Tôn Bảo cảnh giác nhìn cô: “Cô muốn làm gì? Công ty cô cũng lấy đi rồi, cô còn còn muốn cái gì nữa?”
“Tôi muốn đàm phán với ông một vụ kinh doanh lớn” Tôn Bảo cau mày, cả người cảnh giác: “Đàm phán chuyện làm ăn với rồi? Ha ha, bây giờ tôi còn có thể kinh doanh gì với cô? Cô bây giờ là tổng giám đốc Thời, lại còn có Lục Danh là hậu thuẫn của cô, vẫn có thể nói chuyện kinh doanh gì với tôi?
Trên người tôi còn có cái gì xứng đáng với chuyến thăm đặc biệt của cô?”
Lục Danh?
Đúng vậy, Tôn Bảo và Cố Quân Nhi bọn họ đều nghĩ rằng Lục Danh là tiên sinh.
Chỉ có điều là không cần thiết phải giải thích điều này cho bọn họ.
“Đương nhiên là có rồi, nếu như không có thì tôi cũng sẽ không tới đây tìm ông” Trong mắt Tôn Bảo hiện lên hung tợn, quan sát cô từ đầu tới cuối: “Cô… rốt cuộc là muốn cái gì?”
“Tôi muốn lá gan của ông”
“Cái gì cơ?” Tôn Bảo kinh ngạc đến suýt chút nữa thì lăn xuống giường bệnh.