Chương 343
Người đàn ông đoạt lại ảnh chụp, tỉ mỉ nhìn một chút, càng xem chân mày nhíu càng sâu: “Má ơi! Thực sự không chụp được tay trái, bỏ đi, chúng ta tiếp tục ngồi đợi ở chỗ này, chờ bọn họ đi ra lại nhìn lại”
“Không còn kịp rồi! Tôi mới vừa nhắn tin cho tổng giám đốc Vương rồi.”
Tỉnh tinh tinh…
Tiếng tin nhắn zalo.
“Mau nhìn xem, tổng giám đốc Vương nói thế nào?”
Tổng giám đốc Vương gửi một đoạn tin nhắn thoại qua.
Người đàn ông mở ra, giọng nói ồm ồm của tổng giám đốc Vương truyền ra.
“Không việc gì! Tôi còn có biện pháp xác nhận anh ta là tên đầu sắt đáng phải chém ngàn đao không. Hai người nghe cho kỹ, làm theo lời tôi bảo…”
Quán cơm dân dã buôn bán chính thường vào buổi chiều và buổi tối, buổi sáng cũng không nhiều khách.
Bác sĩ Trần suy tính rất chu đáo, đặt một phòng riêng.
“Sườn cừu nướng cùng gà kho dừa ở đây đều không tệ, nếm thử nhé?”
Thời Ngọc Minh không sao cả: “Được. Anh chọn là được rồi, không cần gọi nhiều đầu, mấy người chúng ta ăn không hết, lãng phí”
Bác sĩ Trần gọi người phục vụ rồi chọn ba món nổi bật của quán, vừa cười vừa nói: “Tôi còn tưởng rằng… Dù thế nào cô cũng từng là bà Phong, không đến mức tiết kiệm như thế”
“Tiết kiệm là đức tính truyền thống tốt, không liên quan đến tôi là ai”
“Cũng đúng”
Trong lòng Thời Ngọc Minh còn ôm Tiên Thúy. Dù cô bé có gầy đi nữa thì ôm một tư thế lâu cánh tay cũng có chút nhức mỏi. Cô nhẹ nhàng thay đổi tư thế, để cô bé trong ngực mình nằm thoải mái hơn chút, đồng thời cũng giải phóng cánh tay trái đã sớm tê dại, lắc qua lắc lại.
Bác sĩ Trần hỏi: “Có sao không?”
“Không có việc gì” Nhân lúc cô bé còn ngủ, Thời Ngọc Minh nắm chặt thời gian hỏi: “Bác sĩ Trần, phương diện này anh là chuyên gia, tôi muốn hỏi anh một chút phẫu thuật ghép gan sẽ có nguy hiểm lớn chừng nào?”
Bác sĩ Trần trầm ngâm một chút nói: “Lấy trình độ y học hiện nay, độ khó của phẫu thuật cũng không coi là quá lớn, chỉ có điều lo lắng là phản ứng bài xích. Còn cái chính là mức độ khỏe mạnh của gan, ví dụ như người hiến tặng có tiền sử hút thuốc hay không, tiền sử uống rượu hoặc là quá béo đưa đến mỡ gan, vân vân…”
“Có hút thuốc cũng uống rượu, chỉ không béo thôi”
“Không béo cũng không đại biểu sẽ không có mỡ gan, cái này còn phải làm làm thêm một bước xét nghiệm mới có thể biết được”
Thời Ngọc Minh cúi đầu, nhìn cô bé trong lòng, có chút lo lắng: “Thế nhưng thời gian quá gấp, trừ người hiến tặng có thể thích hợp ra, tôi sợ trong khoảng thời gian ngắn không tìm được người hiến tặng khác nữa”
Bác sĩ Trần gật đầu: “Cũng đúng, lúc này nên phân rõ nặng nhẹ, cứu mạng trước quan trọng hơn.”
“Vậy y tá chăm sóc sau phẫu thuật…”
Cộc cộc cộc…
Cửa phòng bao bị gõ, người phía ngoài phục vụ sức khá lớn, động tĩnh không nhỏ, Tiên Thúy trong lòng Thời Ngọc Minh từ từ tỉnh lại.
Thời Ngọc Minh lắc đầu với bác sĩ Trần, ý bảo anh ta từ từ hãy nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!