Sầm Niệm bị Úc Tiện nhìn chăm chú đến gần như không thở được.
Thang máy yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Sao chị không trả lời em?” hình như không nhận được đáp án Úc Tiện sẽ không từ bỏ, “Vấn đề này rất khó khăn đối với chị ư?”
Sầm Niệm vừa mới chuẩn bị mở miệng thì thang máy đinh một tiếng, đã tới nơi rồi.
Cô hoàn hồn trở lại, vừa ra khỏi thang máy vừa nói: “Không cần phải so sánh với anh ta, anh ta cũng không quan trọng như vậy.”
Mặc dù giọng điệu hờ hững nhưng lại mang theo một tia kiên quyết đáng tin.
Đầu tiên Úc Tiện hơi sửng sốt, sau đó đã hiểu được những lời này của Sầm Niệm là có ý gì.
Cậu cười cùng đi ra khỏi thang máy, “Có thể hiểu câu nói của chị là em rất quan trọng không?”
“Có còn nhớ tết âm lịch bắt đầu quay phim không?” Đột nhiên Sầm Niệm hỏi.
Úc Tiện giật mình lập tức gật đầu: “Có.”
“Cậu là nam chính, cậu nói xem cậu có quan trọng không?”
Hình như Úc Tiện không hài lòng với câu trả lời này, cậu lại hỏi: “Chỉ có như thế thôi?”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sầm Niệm dừng trên mặt cậu, giọng điệu lập tức trở lên hờ hững: “Úc Tiện, hai người chúng ta hãy giữ cái ranh giới kia đi.”
Tuy rằng cô không có lòng dạ nào với việc yêu đương kết hôn nhưng cũng không tới mức dốt đặc cán mai về phương diện này. Ánh mắt và giọng điệu của Úc Tiện làm cô cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng sau khi nghĩ về phương diện đó thì cô cũng hiểu.
“Ranh giới gì?” Úc Tiện đã biết rõ còn cố hỏi.
Sầm Niệm nhíu mày: “Hàng xóm, quan hệ hợp tác.”
“Chỉ thế thôi?” Úc Tiện lại hỏi.
Sầm Niệm gật đầu: “Chỉ thế thôi.”
Vẻ mặt của Úc Tiện hơi đình trệ, giọng điệu cũng mang theo vài phần phàn nàn: “Chị thật là vô tình và tàn nhẫn.”
Trong lòng Sầm Niệm run lên, rũ mắt xuống, xoay người rời đi.
Úc Tiện nhìn cô vào nhà, vẻ mặt thế mà lại không bị đả kích nhiều lắm, khóe môi khẽ câu lên, hiện lên một nụ cười nổi loạn và ngang tàng: “Em càng không.”
__________
Hai bên thương lượng, sau đó công ty thương thảo hợp đồng cụ thể cũng mất gần một tuần thì mới chính thức hợp tác với nhau.
Vào ngày ký hợp đồng, Hứa Lập Thành và Úc Tiện gặp nhau, sau đó cùng nhau đi ăn. Sầm Niệm không muốn đi lắm nhưng Hứa Lập Thành cố hết sức mời nên cô chỉ đành đi thôi.
Trong bữa ăn, Hứa Lập thành cười nói với Úc Tiện: “Thật ra chú vẫn luôn muốn hợp tác với con một lần, nhưng lần nào lịch trình con cũng kín, lần này cuối cùng chú cũng có cơ hội.”
Úc Tiện cũng rất thích đạo diễn Hứa Lập Thành cho nên thái độ cũng rất kính trọng: “Con cũng rất muốn hợp tác với đạo diễn Hứa.”
Cậu dừng lại, ánh mắt nhìn Sầm Niệm bên cạnh, híp mắt cười khẽ: “Đương nhiên cũng rất muốn hợp tác với biên kịch Sầm.”
“Lần này chính là do Sầm Niệm nói muốn cậu diễn vai Lục Thăng, con bé nói không có ai thích hợp hơn con cả.” Bất tri bất giác Hứa Lập Thành đã nói ra những lời này.
Sầm Niệm cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Úc Tiện sau đó gật đầu hơi không tự nhiên: “Quả thật rất thích hợp.”
Tạm thời Hứa Lập Thành rất cao hứng, lại tiếp tục nói: “Lúc ấy con bé suốt đêm thúc giục chú, hi vọng chú có thể tìm người đại diện của con, sau đó trao đổi cho tốt một chút.”
Thấy Hứa Lập Thành càng nói càng phấn chấn, sắc mặt Sầm Niệm vốn bình tĩnh cũng hơi chịu không được, cô nhanh chóng gắp đồ ăn cho Hứa Lập Thành: “Đạo diễn Hứa, đừng cố uống rượu nữa, ăn chút đồ ăn đi.”
Úc Tiện cười nhẹ, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng Sầm Niệm ngồi bên cạnh vẫn nghe rất rõ.
Cô đưa mắt nhìn Úc Tiện như muốn cảnh cáo cậu không được đắc ý.
Ai ngờ Úc Tiện lại không sợ chút nào, nháy mắt nhìn Sầm Niệm như muốn nói tôi đã biết tâm ý của chị rồi.
Sầm Niệm: “…..”
Cô quá thất sách rồi, cô không nên để Hứa Lập Thành uống rượu bởi vì ông ấy vừa uống rượu là cái gì cũng nói hết ra.
______________
Sau khi ăn xong Hứa Lập Thành uống hơi nhiều, đi đường cũng lung lay muốn ngã, may mà có người tới đón Sầm Niệm mới yên tâm được.
“Hôm nay chú uống hơi nhiều, các con cứ tiếp tục nói chuyện, chú lớn tuổi nên về nghỉ ngơi.” Hứa Lập Thành bắt đầu khoa tay múa chân rồi mới đi.
Dĩ nhiên Sầm Niệm cũng không muốn tiếp tục ở lại nên chuẩn bị đi vệ sinh rồi về.
Lúc cô ra khỏi nhà vệ sinh đã bị Úc Tiện chặn lại: “Em lại muốn hỏi một vấn đề.”
Sầm Niệm nhìn cậu: “Sao cậu nhiều vấn đề thế?”
“Nói chung là rất tò mò.” Úc Tiện nhìn cô cười híp mắt, “Nếu muốn em diễn vai này sao không trực tiếp tìm em, dù gì chúng ta cũng là hàng xóm.”
Cậu cố ý nhấn mạnh từ “hàng xóm”, đây rõ ràng là một từ rất bình thường nhưng không hiểu sao ở trong miệng Úc Tiện lại biến thành đen tối.
Sầm Niệm nhìn xung quanh, kéo Úc Tiện về phòng riêng vừa rồi, “Úc Tiện, cậu có nhớ mình là minh tinh không.”
“Chúng ta đang ở trong mối quan hệ hợp tác, nói chuyện này cũng rất bình thường mà?” Úc Tiện giả bộ không hiểu, “Hay chị nghĩ là chúng ta có một mối quan hệ nào đó không thể cho ai biết?”
Sầm Niệm đỡ trán, cô biết Úc Tiện còn giận vì chuyện hôm đó.
“Đối với tuyển chọn diễn viên tôi không có thiên vị ai hết, thích hợp chính là thích hợp, điều đó tôi không phủ nhận.” Sầm Niệm nói, “Đây là cũng nguyên nhân phải thông qua đạo diễn Hứa.”
Ánh mắt Úc Tiện nhìn cô chăm chú: “Cho nên vì sao chị không thích em?”
Sầm Niệm luôn không chống đỡ được sự thẳng thắn của Úc Tiện, cô trả lời bất đắc dĩ: “Úc Tiện, tôi không có hứng thú nói chuyện yêu đương, cũng không muốn thử.”
“Chị sợ hãi.”
Úc Tiện nói xong những lời này liền rời đi.
Sầm Niệm đứng tại chỗ kinh ngạc hồi lâu rồi mới hồi thần.
__________________
Vốn tưởng rằng lần này có thể trực tiếp trở về lại không ngờ gặp Sầm Lâm ở thang máy, mà ông ấy lại còn đang nắm tay, nói chuyện cười đùa với một người phụ nữ tuổi đôi mươi.
Sầm Lâm nhìn thấy Sầm Niệm cũng hơi sững sờ, hai người đối diện với nhau cũng không ai mở miệng chào hỏi trước.
Thấy có gì đó không ổn, cô gái bên cạnh cũng hờn dỗi hỏi: “Ai vậy hone?”
Sầm Niệm thản nhiên nói: “Tôi là con gái của ông ta.”
Nhất thời vẻ mặt cô gái kia nghẹn lại dường như không tin nổi quan hệ của hai người là như vậy, thậm chí kinh ngạc vì tuổi tác con gái của Sầm Lâm cũng xấp xỉ mình.
Ánh mặt Sầm Niệm nhìn vào Sầm Lâm, giọng điệu không có tí cảm xúc gì: “Đổi người?”
Sầm Lâm ừ một tiếng: “Con không muốn cho vai diễn, ba còn bị mẹ con nói một chút, cho nên chia tay.”
Ông ấy nói một cách thờ ơ, từ trong giọng nói kia Sầm Niệm cũng nghe ra được ông ấy cũng không thích Linh Linh kia bao nhiêu cả.
“Có phải mẹ con còn nhớ thương ba không? Nếu không vì sao phải tự mình cảnh cáo bọn ba một chút?” Sầm Lâm ảo tưởng, “Vậy sao lúc trước phải ly hôn với ba?”
Sầm Niệm nhìn thoáng qua vẻ mặt không tốt mấy của cô gái kia, cảm thấy ba cô còn mơ đẹp lắm.
“Mẹ chỉ muốn kiếm tiền, ba đã cản trở việc kiếm tiền của bà ấy.” Sầm Niệm thờ ơ phá vỡ sự ảo tưởng của ông.
Sầm Lâm khịt mũi: “Đó là lý do tại sao ba không thích mẹ con, không thú vị gì cả.”
Âm thanh Sầm Niệm lạnh lẽo: “Cho nên vì sao phải kết hôn, phải giày vò nhau? Con cũng không thấy có ba được lợi gì cả.”
Sầm Lâm cau mày nhìn cô: “Ý của con là gì đó, còn trút giận lên ba?”
“Thế thì con phải cảm ơn hai người vì đã kết hôn?” Sầm Niệm lạnh lùng giễu cợt, “Cũng không thích đối phương vì sao phải kết hôn sinh con, thật là nực cười?”
Sầm Niệm sợ một lúc nữa mình lại nói ra cái gì quá đáng, thừa dịp Sầm Lâm còn sững sờ cô trực tiếp đi vào thang máy.
Mà Sầm Lâm ở đối diện lúc này cũng hơi khó chịu: “Em xem cái thái độ của nó xem, nuôi lớn cũng vô ích!”
Ra khỏi khách sạn, cơn gió lạnh buốt như kim châm vào mặt cô, cho dù ánh mặt trời có chiếu rọi cũng không làm Sầm Niệm cảm nhận được chút ấm áp nào.
Cô nhớ tới lời nói lúc trước của Úc Tiện, đúng thật là cô sợ hãi.
___________
Sầm Niệm không có mục đích lang thang trên phố trong một thời gian dài.
Khi quay lại Định Hồ Loan, cô vừa đi ra khỏi thang máy thì gặp Úc Tiện đang đi vứt rác.
Đây là lần đầu tiên Úc Tiện thấy cô nhưng không ngọt ngào chào hỏi mà thờ ơ bước qua.
Sầm Niệm ngạc nhiên một giây rồi đi tới trước cửa, cô hoạt động ngón tay cứng ngắc mở cửa đi vào.
Cô không biết sau khi cô vào rồi Úc Tiện bàng hoàng đứng ở ngoài cửa nhà Sầm Niệm.
Cậu nói thầm một câu: “Sao trễ như vậy mới về, sắc mặt lại còn khó coi như vậy…”
Quả nhiên gió lạnh xâm nhập vào thân thể, Sầm Niệm mê man ngủ đến tận đêm sau đó lại phát hiện cả người mình nóng như lửa, đầu óc choáng váng như muốn căng ra, trực tiếp bị bệnh.
Trong nhà có thuốc cảm nhưng bây giờ cả người cô lại không có chút sức lực nào, yếu ớt vô cùng, đừng nói là đi lấy thuốc, ngay cả việc đứng dậy cũng vô cùng khó khăn.
Sầm Niệm nằm im mặc kệ cơ thể nóng như lửa đốt.
Không phải cô chưa từng một mình gánh vác, lúc còn đi học cô từng bị sốt đến mức không rời khỏi giường nổi, đến cả việc cô không đi học mà Chu Cầm Phương với Sầm Lâm cũng không biết, nếu giáo viên không gọi tới có thể sẽ không ai phát hiện cô bị sốt liệt giường cả.
Nhiều suy nghĩ khác nhau vụt qua trong đầu cô, Sầm Niệm cảm thấy đầu mình trở nên choáng váng và nặng nề, cô cố gắng đứng dậy, quyết định tự lực cánh sinh.
Mà lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, bên trên là tên Úc Tiện.
Qua một lúc lâu cô mới bắt máy, thanh âm của Úc Tiện bên kia vô cùng vội vàng: “Chị mở cửa mau lên!”
“Có việc gì không Úc Tiện?” Sầm Niệm cố gắng làm giọng nói của mình bình thường.
“Nếu chị không ra mở cửa em sẽ tìm bên bất động sản mở cửa.” Úc Tiện uy hiếp.
Sầm Niệm im lặng vài giây mới mở miệng: “Biết rồi.”
Cô gian nan kéo cơ thể yếu đuối vô lực đến cửa, vừa mới mở cửa ra Úc Tiện đã lập tức vọt vào.
Nhìn thấy hai má Úc Tiệm phiếm hồng, cậu nhanh chóng lấy tay sờ rồi cắn răng bế cô lên: “Em biết ngay mà.”
“Cậu biết cái gì?” Sầm Niệm nửa nhắm mắt hỏi.
Mày Úc Tiện nhíu lại, vẻ mặt căng thẳng: “Lúc chị về thấy sắc mặt chị không thích hợp lắm, trong phòng cũng không bật đèn.
Ban công nhà cậu và ban công nhà Sầm Niệm kề nhau, vào một thời điểm cố định Sầm Niệm sẽ ra ban công tưới cây tiện thể lấy quần áo vào. Nhưng cậu đợi rất lâu cũng không thấy Sầm Niệm ra ban công.
Đặt Sầm Niệm trên giường rồi Úc Tiện hỏi: “Tủ thuốc ở đâu?”
Sầm Niệm chỉ một chỗ, Úc Tiện nhanh chóng lại lấy, đầu tiên cậu đo nhiệt độ cho cô.
Nhìn thấy nhiệt kế hiển thị 38.5 độ, Úc Tiện lại càng nhăn mặt hơn, “Chúng ta đến bệnh viện đi chị.”
“Không cần.” Sầm Niệm nắm lấy góc áo cậu lắc đầu, giọng điệu cầu xin: “Ở đây có thuốc, tôi uống rồi ngủ một giấc là được.”
Úc Tiện nhìn vào ánh mắt Sầm Niệm trong lòng bỗng nhiên dao động, cậu gật đầu theo bản năng.
Lấy thuốc và nước lại đây, Úc Tiện để Sầm Niệm dựa vào ngực mình sau đó cho cô uống thuốc.
“Chị đi đâu thế, sao trễ như vậy mới về, còn làm cho mình bị sốt nữa?” Úc Tiện nhớ rõ khi cậu và Sầm Niệm tách ra trời vẫn còn rất sớm.
Cơ thể Sầm Niệm hơi cứng ngắc, cô cũng không thể nói trong lòng mình nhất thời không vui nên mới bị gió lạnh thổi vào làm mình lên cơn sốt được.
Cho nên cô trực tiếp ngậm miệng không nói.
“Chị nhìn em giống đồ ngốc lắm à?” Úc Tiện đặt cốc xuống nhưng không có buông Sầm Niệm ra, cậu nhéo cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào chính mình.
Mũi Sầm Niệm đau nhức, đầu còn hơi đau lại đột nhiên bị Úc Tiện đối xử nghiêm khắc như vậy làm trong lòng cô cảm thấy tủi thân.
Hốc mắt cô ửng đỏ, lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có: “Úc Tiện, cậu muốn bắt nạt tôi sao?”
Vẻ mặt Úc Tiện co rút lại, đôi mắt cũng dần trở nên sâu hơn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng cậu vẫn cảm thấy mình sắp phát điên lên đi được.
______________