Vì mối quan hệ không mấy dễ chịu cộng với đủ loại ân oán đan xen lẫn nhau nên lúc này Sầm Niệm như muốn dỡ bỏ hết phòng bị.
“Tôi rất khó chịu.” Cô nói như đang làm nũng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nói xong Sầm Niệm vươn tay muốn trốn khỏi lồng ngực của Úc Tiện như thể đó là nơi làm cô cảm thấy khó chịu.
Úc Tiện bị Sầm Niệm đụng lung tung như vậy làm cho cậu thiếu chút nữa là rối loạn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Sầm Niệm cách cậu gần quá, gần đến mức chỉ cần cậu cúi xuống là có thể hôn lên môi Sầm Niệm. Mà trùng hợp là vì lúc này Sầm Niệm bị bệnh lên cơn sốt cho nên đang ở trạng thái không phòng bị, sự cám dỗ quá mức tốt đẹp làm cậu muốn rơi vào tay giặc.
Úc Tiện cắn đầu lưỡi, nhanh chóng đặt Sầm Niệm lên giường rồi đừng lên. Dường như chỉ có cách xa Sầm Niệm một chút cậu mới có thể bình tĩnh được.
Một lát sau cậu nhỏ giọng hỏi: “Sao lại khó chịu?”
“Ở đâu cũng khó chịu.” Sầm Niệm đưa tay túm lấy tay áo Úc Tiện không buông, miệng vẫn còn nói: “Rất khó chịu.”
Cô nương theo tay áo Úc Tiện sờ đến tay cậu, hình cảm nhận được sự lạnh lẽo sau đó áp mặt sang một bên, liếc mắt một cái cười mãn nguyện: “Thoải mái quá.”
Úc Tiện hoàn toàn không cảm thấy gì nhưng Sầm Niệm xoa mu bàn tay làm sợi dây căng thẳng trong lòng cậu sắp đứt rồi.
“Bây giờ chị cảm thấy thế nào?” Cậu cố gắng bình tĩnh ngồi xổm xuống hỏi.
Lúc này Sầm Niệm không có tinh thần gì, ánh mắt cô nhìn Úc Tiện đầy mê ly, âm thanh nhõng nhẽo hơn lúc trước nhiều: “Thuốc đắng quá, tôi muốn ăn kẹo.”
Trong phút chuốc Úc Tiện cười lên, cậu nhớ tới chuyện lúc trước Sầm Niệm từ chối kẹo cậu tặng, nói là ăn thì sẽ mọc mụn, lúc này lại ồn ào đòi ăn.
“Em đi lấy kẹo, chị chờ một lát.” Cậu gỡ tay Sầm Niệm ra, sau đó đặt vào trong chăn rồi giúp cô đắp chăn.
Úc Tiện nhanh chóng tìm ra chỗ Sầm Niệm để kẹo, tất cả đều do cậu tặng, dù Sầm Niệm từ chối nhưng vẫn để lại ở một chỗ cố định
Cậu lột cho Sầm Niệm một viên kẹo, phát hiện mặt cô không còn đỏ như lúc đầu cũng yên tâm hơn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vị ngọt áp chế sự cay đắng trong lưỡi, Sầm Niệm cười thỏa mãn, lập tức ngoan ngoãn nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
Hai mắt Úc Tiện thâm sâu, kinh ngạc nhìn dáng vẻ này của Sầm Niệm: “Hóa ra lúc này chị ngoan như thế.”
Sau đó cậu lại bắt đầu ảo tưởng: “Nếu vẫn luôn ngoan như vậy thì hay biết mấy.”
Sầm Niệm im lặng ăn kẹo xong, thuốc cũng phát huy công dụng, cô nhắm mắt lại ngủ.
Úc Tiện nghe thấy hô hấp yên ổn của cô rồi lại nhẹ nhàng đặt tay lên trán kiểm tra, xác định không có vấn đề gì mới đi ra ngoài.
Nhưng mà cậu không về nhà mình mà nằm xuống sô pha ở phòng khách để đề phòng có tình huống gì xảy ra vào ban đêm.
_______________
Ngày tiếp theo.
Bởi vì ngủ ở sô pha nên Úc Tiện dậy rất sớm.
Trước tiên cậu đến phòng ngủ xem tình trạng của Sầm Niệm, cơn sốt đã hạ xuống, rốt cuộc cậu cũng có thể thở dài nhẹ nhõm. Cậu không dám đánh thức Sầm Niệm nên nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Úc Tiện đi về nhà rửa mặt trước, sau đó gọi điện cho Ứng Kì ở thành phố Tân xa lắc xa lơ, “Anh Ứng Kì, em có chuyện muốn hỏi.”
“Tìm anh sớm như vậy chắc chắn không có gì tốt cả.” Ứng Kì cảnh giác hỏi: “Đừng nói cậu lại muốn học nấu ăn?”
Úc Tiện đi vào ban công, cố gắng nói nhỏ: “Buổi sáng người bệnh nên ăn gì thì tốt?”
“Người cậu thích bị bệnh?” Ứng Kì hóng hớt, “Rốt cuộc là ai thế, hình như anh cậu còn chưa biết.”
“Anh Ứng Kì phải giữ bí mật.” Úc Tiện mím môi, “Anh đừng có mà lật lọng, không giữ chữ tín thì sẽ không theo đuổi được chị Thẩm Tầm Lam đâu.”
Ứng Kì: “……..”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Với anh mà nói đây là lời nguyền rủa cực mạnh!
“Không hỏi không hỏi.” Ứng Kì lập tức thỏa hiệp, “Cậu xem trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn gì, đối với người bệnh mà nói thì cháo là thích hợp nhất.”
Úc Tiện đi tới phòng bếp rồi mở tủ lạnh ra xem nguyên liệu trong đó, “Trong tủ lạnh còn có ức gà.”
“Vậy dùng ức gà nấu cháo đi, thích hợp cho bệnh nhân.” Ứng Kì còn nói thêm những nguyên liệu khác, may mà ở đây đều có sẵn.
Nấu cháo ức gà cũng không khó lắm, ít nhất còn dễ hơn xôi sườn nhiều. Úc Tiện nghe xong một lần cũng nhớ kỹ, cảm ơn Ứng Kì rồi bắt đầu chăm chú làm.
Trong phòng ngủ, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Sầm Niệm xoa lông mày rồi từ từ tỉnh lại.
Ban đêm cô ra mồ hôi trộm nên khi dậy cảm thấy mồ hôi nhễ nhại rất khó chịu.
Cô cau này, mà kí ức tối hôm qua cũng hiện lên trong đầu cô.
Nào là hình ảnh cô bị Úc Tiện ôm, còn có cô nằm trong lòng Úc Tiện, cũng có dựa vào ngực Úc Tiện, lại còn có hình ảnh cô nắm tay Úc Tiện không muốn buông ra….
Ngoài việc này ra còn phát hiện giọng nói của mình lúc đó hình như không bình thường lắm…..
Vốn dĩ cô đã đau đầu bây giờ lại càng đau đầu hơn.
Như là không thể tin được những kí ức này, Sầm Niệm xốc chăn lập tức xuống giường, cô muốn xác nhận một chút, có lẽ những cảnh này chỉ là do cô nằm mơ mà thôi.
Mà khi cô mở cửa phòng ngủ ra lại nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp.
Mà bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp cô rất quen thuộc, trong tim Sầm Niệm bây giờ đập loạn xạ, vì dường như nó đang nói với cô rằng mọi chuyện xảy ra đêm qua đều không phải là mơ.
Úc Tiện nghe thấy động tĩnh nên quay lại, thấy Sầm Niệm đi ra liền nhanh chóng đi đến bên cô, đặt tay lên trán cô sau đó yên tâm nở nụ cười: “Hết sốt rồi, bây giờ chị cảm thấy thế nào?”
Sầm Niệm lùi lại một bước và hỏi với vẻ mặt bối rối: “Cậu ở đây từ tối hôm qua đến giờ?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Úc Tiện nghiêng đầu nhìn cô: “Chị đã bệnh như vậy rồi chẳng lẽ em lại mặc kệ chị? Thế thì chẳng phải em rất xấu tính à?”
Sầm Niệm trầm mặc, cô cảm thấy lời Úc Tiện nói cũng đúng, nhưng khi nghĩ đến những cảnh đó cô lại không thể bình tĩnh coi như chưa có gì xảy ra được.
“Sao chị không nói gì?” Úc Tiện cười tít mắt: “Hay là chị nhớ tới chuyện gì không thích hợp?”
Trên mặt Sầm Niệm nóng lên lập tức nói: “Tôi đi tắm một tí.”
Nhu cầu cấp bách hiện tại của cô là phải bình tĩnh lại vì cô không thể tiêu hóa nổi nhiều chuyện như vậy.
Úc Tiện cười khẽ lập tức gật đầu: “Được, chờ chị tắm ra thì cháo ức gà cũng xong rồi.”
Sầm Niệm cầm bộ quần áo sạch sẽ nhanh chóng trốn vào nhà tắm, cô mở vòi sen ra, muốn nhớ lại những chuyện đã quen, đoạn trí nhớ tối qua hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
“Tại sao mình lại nói chuyện như vậy….”
Sầm Niệm ảo não gõ đầu chính mình, nếu có thuốc hối hận cô sẽ mua bất cứ giá nào
________________
Mặc dù Sầm Niệm muốn trốn trong nhà tắm không ra ngoài nhưng tiếng bụng kêu làm cô không thể trở thành chim cút được nữa. Vì tối hôm qua bị sốt chưa ăn gì cả nên bây giờ bụng cô kêu vô cùng lớn.
Thay quần áo xong Sầm Niệm sấy tóc một lúc rồi buộc tóc ra sau tai bằng dây buộc tóc.
Úc Tiện đã đặt cháo ức gà lên bàn ăn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lúc này Sầm Niệm vừa mới tắm xong, cơ thể như mang theo hơi nước, hai má ửng hồng, làn da trắng hơn, cả người như bừng sáng khiến người ta không thể rời mắt.
Úc Tiện đè xuống sự rung động trong lòng, cố gắng làm cho chính mình nhìn vô cùng bình tĩnh tự nhiên, “Chị tắm xong rồi thì ăn cháo ức gà đi, đã không ăn cơm lâu như vậy chắc là đói lắm.”
Sầm Niệm sửng sốt, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không mà cảm thấy Úc Tiện lúc này rất giống người chồng nấu cơm xong chờ vợ đến ăn vậy.
Ngay khi nghĩ về nó cô đã nhanh chóng ném cái ý tưởng khó giải thích này ra khỏi đầu.
Mùi cháo ức gà quá thơm, bụng cô lại kêu gào, cô không tự giác được bước nhanh đến bàn ăn.
Thấy cô ngồi xuống ghế Úc Tiện bưng bát chào đến trước mặt cô: “Chị ăn thử xem có hợp khẩu vị không?”
Cháo gà không chỉ có ức gà mà còn có cả ngô và trứng, không chỉ đẹp mắt mà còn có mùi thơm rất đặc trưng.
Sầm Niệm cầm thìa ngơ ngác nhìn nó, cô cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi cô không ăn loại cháo này sau khi bị ốm.
Trước kia khi bị bệnh cô cũng không giấu diếm lừa gạt ai nhưng Chu Cầm Phương và Sầm Lâm cũng không để ý đến, sau này ra trường đi làm rồi thì đều tự mình gánh vác cả, cô cũng không dám nói cho Doãn Sơ Hạ. Đây là lần đầu tiên cô bị bệnh mà có người chăm soc.s
Có đôi khi những thứ qua nồng nhiệt luôn biến mất rất nhanh, Sầm Niệm biết, vậy nên cô luôn đóng chặt sự mềm yếu trong trái tim mình lại.
Cô ăn một miếng, sau đó nở nụ cười dưới ánh mắt mong đợi của Úc Tiện, “Ăn ngon lắm, cậu học từ khi nào vậy?”
Sự căng thẳng trong mắt Úc Tiện dần dần tan biến, cậu vui vẻ gật đầu: “Ngon là được, em đã tìm anh Ứng Kì học khi chị chưa dậy. Thiên phú của em rất tốt cho nên học được.”
“Anh Ứng Kì?” Sầm Niệm đột nhiên ý thức được, “ Xôi sườn lần trước cũng là người đó dạy cậu?”
Lúc này Úc Tiện mới nhận ra mình lỡ miệng, cậu nói: “Anh Ứng Kì là ông chủ của Triêu Tiên cư, cũng coi như là đầu bếp, em không có nói dối.”
Sầm Niệm cười bất đắc dĩ, mời đầu bếp lớn như Ứng Kì đến dạy cũng chỉ có Úc Tiện có thể mời.
Cô nói: “Có đầu bếp tốt như vậy dạy cậu thì thiên phú kém cũng có thể học được.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Úc Tiện hiếp mắt hỏi: “Sao em nghe được vị chua trong giọng nói của chị nhỉ, có phải chị ghen tị em có thầy giáo tốt như vậy không?”
Quả thật Sầm Niệm có chấp niệm rất lớn đối với cách làm của xôi sườn cho nên cô cũng nhỏ giọng bất mãn: “Nhưng cậu cũng đâu chịu dạy tôi.”
“Không phải chị có em à?” Úc Tiện chăm chú nhìn cô.
Cậu dừng lại cười tủm tỉm rồi lại nói: “Em làm cho chị ăn không phải tốt lắm à.”
Tim Sầm Niệm đập như trống, cô cúi đầu che dấu, không trả lời Úc Tiện.
Úc Tiện chống cằm, cứ như vậy mà nhìn Sầm Niệm ăn cháo.
Sầm Niệm ngẩn người hỏi: “Cậu không ăn à?”
Úc Tiện cong môi cười, cười đến sáng lạn: “Em chỉ muốn nhìn chị ăn hết.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Úc Tiện mà Sầm Niệm đã uống xong một bát cháo, bởi vì hương vị thịt gà rất ngon mà cô lại rất đói, thậm chí cô còn muốn ăn thêm nửa bát, chuyện này làm cho Úc Tiện rất vui vẻ.
Sau khi ăn cháo xong Sầm Niệm nói cảm ơn với cậu: “Cháo ngon lắm, cảm ơn tối qua cậu đã chăm sóc tôi, còn có….”
Úc Tiện chớp mắt cắt đứt lời cô: “Còn có cái gì, chị muốn phân rõ khoảng cách với em, làm như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Sầm Niệm rủ mắt, quả thật cô có ý nghĩ như vậy.
“Tối hôm qua chị làm cái loại chuyện này, bây giờ lại muốn vứt bỏ em, chị không biết như vậy là quá đáng lắm sao?” Ức Tiện lên tiếng chỉ trích.
Sầm Niệm mạnh mẽ mở mắt, trên mặt cô xẹt qua một kia kinh hoảng: “Tôi làm cái gì với cậu? Không có khả năng, tôi nhớ rõ tối hôm qua không có chuyện đó, không có…”
“Em biết chị sẽ phủ nhận.” Úc Tiện nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em không ngờ chị lại là người như vậy, thật sự làm em thất vọng quá! Chị dùng xong em rồi thì đòi vứt đi! Làm gì có chuyện như vậy!”
Sầm Niệm:?
_______________