Sầm Niệm híp mắt lại, cô không nhìn rõ được người con trai trước mắt là ai, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy âm thanh có hơi quen thuộc.
“Cảm ơn.” Cô vội vàng rời khỏi lồng ngực của người con trai kia, giọng điệu chân thành, “Tôi cũng không biết nên báo đáp cậu như thế nào, nếu không phải cậu đỡ được tôi thì nói không chừng tôi đã bị xe cứu thương đưa đi rồi.”
Úc Tiện cười nhẹ một tiếng, cậu có thể nhìn thấy vẻ mặt của Sầm Niệm rất rõ ràng, cũng vì vậy mà có thể thấy được ánh mắt của cô không hề có tiêu cự.
“Bệnh quáng gà?” Cậu hỏi
“Đúng vậy.” Sầm Niệm gật đầu, sau đó muốn mở điện thoại để xem ai đã cứu mình.
Vừa bật đèn pin lên, khuôn mặt người con trai hiện rõ ràng trước mặt Sầm Niệm, đẹp trai lai láng, một đôi mắt nai nhìn thẳng khiến người ta không khỏi động tâm.
Sự kinh ngạc xẹt qua đôi mắt Sầm Niệm, “Úc Tiện?”
Chưa kịp hết ngạc nhiên cô đã nghê thấy tiếng ai đó gọi ông cụ non, như thể đang tìm ai đó.
Úc Tiện nghiêng đầu hơi cau mày, sau đó cười cười nhìn Sầm Niệm: “Chị gái, tôi đã cứu chị. Coi như báo đáp tôi, chị đừng nói với ai rằng đã gặp tôi nhé.”
Sầm Niệm giật mình, nhìn thấy Úc Tiện đang đi lên cầu thang rồi biến mất.
Lúc này, cửa hành lang mở ra, ánh sáng lọt vào, bóng tối lập tức bị nuốt chửng, chỉ còn lại sự sáng ngời.
Sau khi mở cửa Từ Dục nhìn thấy Sầm Niệm cũng vô cùng sửng sốt, anh đến là để tìm Úc Tiện. Bây giờ cách thời gian đi thảm đỏ không lâu, hơn nữa còn muốn trang điểm thêm một tí, anh phải vội vã ra ngoài tìm người.
Anh nhận ra Sầm Niệm, đoán chừng ở giới giải trí không có người đại diện nào không biết Sầm Niệm, “Xin chào biên kịch Sầm, xin hỏi chị có thấy Úc Tiện ở đâu không?”
Sầm Niệm nhớ rõ lời dặn dò của Úc Tiện, nhẹ lắc đầu nói: “Không thấy.”
Từ Dục cũng không nghi ngờ, trực tiếp đi tìm ở chỗ khác.
Mà Sầm Niệm cũng gọi điện cho Đồng Đồng, xác định toàn bộ người ở phòng nghỉ đã bị đuổi đi mới trở về.
“Chị Niệm Niệm, chị không sao chứ?” Đồng Đồng thấy Sầm Niệm, sắc mặt bối rối cẩn thận hỏi, “Đã nói rõ với những người tới đây rồi, chắc là tạm thời không có ai đến đây quấy rầy đâu.”
Sầm Niệm day ấn đường, thở dài: “Những người này đúng là thiếu kiên nhẫn.”
“Bởi vì kịch bản của chị Niệm Niệm tốt quá mà.” Đồng Đồng cười tủm tỉm nói, “Ở giới giải trí này chỉ cần có thể nổi tiếng, nếu không cũng chính là tranh đến đầu rơi máu chảy.”
Bộ phim điện ảnh “Tuyệt sát” nổi tiếng rầm rộ, trước kia dựa vào nó có thể lấy được tất cả giải thưởng, cũng bởi vì thế mà Sầm Niệm đi vào tầm mắt mọi người. Nếu quay tác phẩm của cô có thể nổi tiếng, ai mà chẳng muốn tranh đoạt một phen.
Sầm Niệm thở dài: “Qua hết hôm nay chị sẽ ngồi im ở trong nhà, không bước ra khỏi cửa nửa bước.”
________
Thảm đỏ chính thức bắt đầu, nếu nói thường ngày những ánh mắt đều tập trung lên người những sao nữ đua nhau khoe sắc, thì liên hoan phim lần này tất cả ánh mắt đều tụ tập trên người Úc Tiện.
Trong phòng nghỉ có TV, bởi vì phát trực tiếp nên vẫn luôn được bật.
Khoảnh khắc Đồng Đồng nhìn thấy Úc Tiện đi ra, trái tim như chịu áp lực trực tiếp hét chói tai.
“ A a a, Úc Tiện thật sự đẹp trai quá!”
Sầm Niệm nhìn thấy hình dáng thẳng đứng kia trong TV, bỗng chốc lại nghĩ đến cảm giác được ở trong lồng ngực rộng lớn ở cầu thang, cô cong môi hỏi: “Thích Úc Tiện đến thế à?”
“Anh ấy thật sự rất đẹp trai luôn, hơn nữa dù là phú nhị đại nhưng không phải là cái loại bình hoa không có diễn xuất, em nghe nói là anh ấy rất nghiêm túc khi quay phim.” Đồng Đồng mở miệng khen Úc Tiện vô cùng hăng hái, “Chị Niệm Niệm, chị không thấy người như vậy rất thích hợp làm diễn viên trong tác phẩm mới của chị ư?”
“Hóa ra em có còn có suy nghĩ cẩn thận thế này.” Sầm Niệm trêu chọc, “Em chăm chỉ viết kịch bản, sau đó mời Úc Tiện đến diễn, như vậy không phải tốt hơn à.”
Đồng Đồng đi theo bên người Sầm Niệm hai năm, tuy là trợ lý nhưng Sầm Niệm dạy cô ấy không ít về kỹ năng sáng tạo kịch bản. Hiện tại cô ấy vẫn đang học viết, nhưng vẫn đang trong quá trình tìm tòi.
“Em thì chắc chắn không được rồi.” Cô ấy lắc đầu, “Chị Niệm Niệm có ý tưởng chọn diễn viên cho bộ này chưa?”
Sầm Niệm nhìn thẳng Úc Tiện trong TV, cân nhắc một lát mới cười nói: “Không có.”
Hai tay Đồng Đồng làm thành hình chữ thập, yên lặng vì Úc Tiện vẽ ra cái bánh, tuy rằng không chắc sẽ thành công, nhưng ai mà biết được?
Kết thúc thảm đỏ là đến buổi trao giải, tình cờ là ghế của Sầm Niệm và Úc Tiện được sắp xếp ở gần nhau.
Khi Sầm Niệm nhìn thấy Úc Tiện, nét mặt của cô hầu như không thay đổi gì, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Khi máy quay quét qua hai người, đạn mạc trực tiếp thiếu điều điên luôn rồi.
[Bên cạnh Úc Tiện là ai? Sao mà đẹp thế!]
[Trong phòng năm phút mị muốn biết tất cả tin tức của chị gái này!]
[Ẻm không đi thảm đỏ à, nếu ẻm đi thảm đỏ tại sao tui lại bõ lỡ em gái xinh đẹp* này?]
* từ gốc là pljj, viết tắt của 漂亮姐姐 đọc là piàoliang jiějiě nghĩa là em gái xinh đẹp. Ngoài ra, pljj không liên quan gì đến tuổi tác, kể cả idol ít tuổi hơn fan, miễn là idol nữ có ngoại hình đẹp, sức mạnh và sự quyến rũ thì đều có thể được gọi là pljj.[Vậy mà còn có người không biết Sầm Niệm à???]
[Chắc mọi người ai cũng đều xem qua “Tuyệt sát” rồi nhỉ, chính là do cô ấy viết đó, hiện nay là biên kịch đắt giá nhất, mọi người đều muốn tranh giành một vai diễn trong kịch bản của cô ấy.]
[ Nói tới bà hoàng quy tắc ngầm chắc các chế biết…]
[Mặc dù thế nhưng mà* cô ấy đẹp dã man con ngan ý, hoàn toàn không thua sao nữ nào ở đây cả, khó trách có vô số nam sủng….]
* từ gốc là srds, viết tắt của 虽然但是 đọc là “suīrán dànshì nghĩa là mặc dù nhưng.[Có hơi chua xót, mị có một người bạn nói rằng anh ấy muốn trở thành một người như Sầm Niệm.]
Kết quả là lễ trao giải vẫn chưa kết thúc, Sầm Niệm và Úc Tiện đã cùng nhau leo lên hotsearch, các bức ảnh hai người chung một khung hình đã được chỉnh sửa, hơn nữa còn thêm bộ lọc màu như nam nữ chính trong phim thần tượng.
—> Thế mà mị nhìn ra cảm giác Cp???
—> đây là Úc Tiện và Sầm Niệm à? Thứ cho mị cảm thấy khó hiểu, tại sao mị lại cảm thấy họ có hơi xứng đôi (mị chỉ bày tỏ ý kiến riêng của mị, còn mọi người thì mị không biết)
—> Tui thấy được sự ngọt ngào và siêu dễ thương trong CP của tui! CP của tui là có thật! Tui thấy được sự ngọt ngào và siêu dễ thương trong CP của tui! CP của tui là có thật! Tui thấy được sự ngọt ngào và siêu dễ thương trong CP của tui! CP của tui là có thật!*
* từ gốc là kdlkdlkdl, trong đó kdl là viết tắt của 磕到了, đọc là kē dàole, có nghĩa là “Tui thấy được sự ngọt ngào và siêu dễ thương trong CP của tui! CP của tui là có thật!”, là một từ thường được các fan CP sử dụng. —> Chị gái xinh đẹp cao ngạo x em trai đang yêu ngọt ngào, ai có lòng thì viết đi, mị xin dâng bút [quỳ]
—> vừa khéo hai người đều mặc tây trang đen, nói không phải là đồ cặp thì mị cũng không tin!
—> Tình chị em, mị thích, mị thật sự thích lắm.
—> Còn có người không biết chuyện Sầm Niệm quy tắc ngầm a? Không thể nào có người không biết nhân phẩm Sầm Niệm vô cùng kém, như vậy mà cũng có thể nổi à??
—> Fan Bùi Hàng Dịch biến mẹ đi, lúc trước nhà bọn mày dựa vào Sầm Niệm mới nổi tiếng, bây giờ còn giả bộ làm hoa sen trắng*.
* từ gốc là bạch liên hoa, bạch liên hoa trong trường hợp này mang hàm ý mỉa mai chỉ những người có vẻ ngây thơ, vô hại, và luôn mồm nói “Em không biết gì hết”, hay “Em không hiểu”, hay “Em rất yếu ớt mà”… nói chung là hay giả nai ấy.—> Chắc không ai không biết chuyện Bùi Hàng Dịch bị quy tắc ngầm, cuối cùng lại bị Sầm Niệm vứt bỏ, chậc chậc
—> Rõ ràng chỉ là quan hệ hợp tác, nhà nào đó đừng bịa đặt, cảm ơn.
—> ai mà chẳng biết kịch bản của Sầm Niệm tự mang buff, đây chính là miếng bánh ngon đó, nhà mấy người bây giờ đi bình luận kéo giẫm Sầm Niệm, chờ tác phẩm mới của người ta ra rồi, nhà mấy người cũng đừng có ngoi ra liếm miếng bánh đó.
________
Sầm Niệm hoàn toàn không biết chính mình lên hotsearch, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô lên top 1 hotsearch, tuy rằng phần lớn nguyên nhân là do công lao của Úc Tiện.
Giải biên kịch xuất sắc nhất cũng không chậm trễ mà công bố, cô cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. “Tuyệt sát” là tác phẩm cô cẩn thận mài giũa viết ra, có thể nói là đã bỏ ra mười phần tâm huyết, vậy nên chắc chắn cô sẽ không chắp tay nhường cho người khác.
Cuối lời phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải, Sầm Niệm cũng không tránh được việc bị hỏi đến tác phẩm mới, cô không muốn bị quấy rầy, lấp lửng trả lời: “Vẫn đang trong quá trình sáng tác, mong mọi người đón chờ tác phẩm mới này, đây là một nỗ lực mới của tôi.”
Khi quay trở lại chỗ ngồi của mình, cô nhận được ánh mắt cười như không cười* của Úc Tiện, một bộ dáng tựa như muốn nói rằng đã nhìn thấu lời nói dối của cô.
* 似笑非笑 (tự tiếu phi tiếu) có nghĩa là: trông giống như đang cười, thực tế lại không phải. Ở đây, “Tự” nghĩa là dường như, hình như, trông giống như. Nét mặt “tự tiếu phi tiếu” thường ẩn chứa một số hàm ý.Sầm Niệm vô cùng bình tĩnh, không hề quay đầu nhìn cậu.
Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất vẫn y như cũ không có gì bất ngờ, Úc Tiện lên sân khấu nhận thưởng, “Mục tiêu của tôi là tác phẩm nào cũng có thể nhận được giải thưởng này.”
Từ Dục ở sau sân khấu nghe thấy thế, tim thiếu chút nữa là bay luôn.
Anh nhịn xuống xúc động muốn xông lên bịt miệng Úc Tiện lại, ở trong xe tràn đầy tự tin nói đã chuẩn bị tốt cảm nghĩ lúc nhận thưởng, kết quả chính là thế này đó hả?
Dù bài phát biểu nói toạc móng heo ra nhưng lại không làm người khác phản cảm, một tràng tiếng vỗ tay từ dưới sân khấu như muốn nói rằng lời nói này của cậu ta quá bình thường luôn.
Sầm Niệm nhìn thấy Úc Tiện trên sân khấu bất ngờ nhíu mày, sự kiêu ngạo này đã lâu rồi cô không thấy được trên người những sao nam khác.
Lễ trao giải kết thúc, Sầm Niệm trở về hậu trường, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này một bóng người vụt qua, “Chị gái lừa gạt.”
Sầm Niệm còn chưa kịp phản ứng, bóng người kia đã biến mất, nhanh đến mức cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Tuy chỉ là bóng lưng nhưng cô vẫn nhận ra bóng lưng đó là Úc Tiện, nhưng nghĩ đến lời nói của cậu, cô cảm thấy khó hiểu, cô đã lừa gạt khi nào?
“Chị Niệm Niệm!” không biết Đồng Đồng chui ra từ chỗ nào, cầm điện thoại kích động đến mức thất thanh, “Chị và Úc Tiện cùng lên hotsearch rồi đó, chị có biết không?”
Sầm Niệm:?
Trở về phòng nghỉ, Sầm Niệm nhìn hotsearch, lại nghe Đồng Đồng giải thích một hồi mới hiểu được mình bị mọi người ép duyên*.
* từ gốc là 拉郎 là câu nói dân gian dùng để chỉ những người bảo thủ trong tư tưởng, lo chuyện cưới xin con cái, ép buộc đôi nam thanh nữ tú không có nền tảng tình cảm. để mang chúng lại với nhau. Bây giờ đề cập đến hai người không có tình cảm với nhau. Mình không biết nên dùng từ gì cho hợp lý nên để tạm từ ép duyên.Nhìn thấy mấy chữ trong bình luận, Đồng Đồng cảm thấy tức giận, “Fan của Bùi Hàng Dịch như âm hồn không tan vậy, cứ bày ra vẻ như mình là nạn nhân không bằng.”
Sầm Niệm tắt di động, cười giễu, “Những người này còn thích hợp làm biên kịch hơn chị.”
_________
Trên đường trở về.
Từ Dục không dám nói ông cụ non này không phải nên đem đề tài chuyển tới chỗ nhà mới, “Công ty trang trí gọi điện tới nói một tuần sau là có thể vào ở, đến lúc đó cậu thu dọn đồ đạc một chút rồi đến ở đi.”
Úc Tiện nhìn ngoài cửa sổ, trả lời một cách tùy ý.
“Tôi đã gửi ảnh cho cậu, cậu xem có gì không hài lòng hay không, còn có thời gian để sửa.” Từ Dục nói thêm một câu.
Úc Tiện lấy điện thoại ra, ảnh thì chưa thấy mà đã thấy một tin tức nhảy ra.
Cậu nhướng mày, nhấn vào mới biết là tin tức của mình và Sầm Niệm, “Tại sao anh không nói với tôi?”
“Nói cái gì?” Từ Dục nghi hoặc.
Úc Tiện hỏi: “Chuyện tôi lên hotsearch với Sầm Niệm.”
“Bởi vì đó không phải sao nữ nên tôi không quản.”
Từ Dục liếc nhìn gương chiếu hậu, “Cậu không thích Sầm Niệm? Vậy tôi sẽ kêu người triệt hotsearch này xuống.”
Úc Tiện cất điện thoại, cố ý nói: “Hôm nay chị ấy ngồi bên cạnh tôi, luôn có người nhìn về phía chị ấy, thoạt nhìn hình như rất được hoan nghênh.”
“Cô ấy không chỉ được hoan nghênh không đâu, trong giới này có ai mà không biết cô ấy có bàn tay vàng chứ. Nói đến chuyện bát quát, trong nháy mắt Từ Dục hưng phấn hơn hẳn, “Cậu có biết cái tên Bùi Hàng Dịch kia không, cái tên tranh giải ảnh đế của Kim Yêvới cậu ấy, năm ngoái đã phát triển mảng phim truyền hình rồi.”
“Hắn ta à.” Úc Tiện híp mắt lại, “Người đáng ghét.”
“Tác phẩm đầu tiên của cậu ta cũng là tác phẩm đầu tiên của Sầm Niệm. Tuy chỉ là vai phụ nhưng lại rất có cảm giác tồn tại, thậm chí còn hơi nổi tiếng một chút.” Từ Dục tiếp tục, “Sau đó tác phẩm thứ hai của Sầm Niệm cho cậu ta đóng vai chính, tuy rằng năm đó giải tưởng đều bị cậu ôm hết, nhưng cũng không thể phủ nhận lúc đó cậu ta vô cùng nổi tiếng, thậm chí nổi tiếng không kém cậu đâu, sau đó lại nghe cậu ta và Sầm Niệm chia tay.
Úc Tiện nghe, cũng không nói gì.
Từ Dục cười hắc hắc: “Có hai tin đồn về việc cậu ta chia tay với Sầm Niệm, một là Sầm Niệm chơi chán rồi bỏ, hai là Bùi Hàng Dịch không chịu nổi sự áp bức của Sầm Niệm nên đã bỏ đi. Cậu thấy cái nào đúng?”
Úc Tiện cười lạnh: “Hóa ra cả ngày làm việc không nên thân là do chỉ lo xem mấy cái tin tức tào lao này.”
“……” Từ Dục suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, rõ ràng vừa rồi cậu ta rất tò mò, bây giờ lại trách anh.
Mặc dù trong lòng Từ Dục mắng cậu, trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười: “Ông cụ non, mỗi ngày tôi đều hầu hạ cậu, làm sao có thời gian quan tâm mấy cái tin tức tào lao này đâu, đều là do nghe người khác nói thôi.”
Một tay Úc Tiện để sau đầu, dựa vào lưng ghế trong tư thế thoải mái, sau đó cong môi nói: “Vậy anh đừng dùng ánh mắt đó mắng tôi, tôi sợ hãi.”
Từ Dục: “…….”
Cậu mà sợ cái quỷ gì!
“Nhưng mà nói thật, chuyện Sầm Niệm và Bùi Hàng Dịch chia tay quá rõ ràng, nhất định bên trong có chuyện!” Tính bát quái của Từ Dục còn chưa tiêu tan hết.
Úc Tiện liếc mắt nhìn anh ta: “Thật đáng tiếc anh không làm biên kịch, anh nói xem, nói không chừng người đoạt được giải biên kịch xuất sắc nhất chính là anh.”
Từ Dục ngay lập tức lắc đầu: “Tôi là người đại diện của cậu, làm sao có thể đi làm biên kịch.”
Úc Tiện cười vô cùng ngọt ngào: “Tôi muốn tìm cảm giác mới mẻ.”
Từ Dục: “…….”