Úc Tiện nói rất hợp tình hợp lý làm Sầm Niệm tự nghi ngờ đối với trí nhớ của mình, cô bắt đầu cảm thấy có phải là mình đã làm chuyện gì không đúng không nhỉ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mới chỉ nghe nói có người mượn rượu phạm tội chứ đã bao giờ nghe ai lợi dụng bệnh tật mà phạm tội đâu?
“Thật à?” Sầm Niệm mơ hồ hỏi, “Cậu nói cho tôi biết tôi đã làm gì cậu xem?”
Úc Tiện che mặt làm ra vẻ ngại ngùng, “Chị xấu tính ghê, chị thật sự muốn em nói những chuyện tối qua chị đã làm à.”
“…” Sầm Niệm kinh ngạc nhìn cậu như không thể tin được: “Cậu…..”
Úc Tiện dựa sát vào Sầm Niệm, tươi cười càn rỡ: “Chị thật sự muốn em kể à?”
“Nói đi.” Sầm Niệm hơi cố chấp.
Úc Niệm giơ tay ra đếm, “Chị làm nũng với em, nắm tay em không buông, ôm chặt em không thả, chị….”
“Đủ rồi!” Sầm Niệm ngắt lời cậu.
Nếu để Úc Tiện nói tiếp chắc cái mặt này của cô cũng không cần nữa quá….
Sầm Niệm tự cảm nhận thấy hai má nóng lên, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh một chút, “Những việc đó đều xảy ra lúc tôi bị bệnh lên cơn sốt, khi đó thần trí tôi không rõ ràng lắm, cậu đừng để trong lòng.”
“Chắc là chị cũng biết em thích chị mà, làm sao em không để trong lòng được?” Úc Tiện lại nói toạc móng heo ra.
Sầm Niệm lấy lại bình tĩnh nhìn về phía cậu: “Úc Tiện, chúng ta không hợp đâu.”
“Tại sao không hợp?” Úc Tiện từng bước đến gần như mang theo cảm giác ép buộc, “Tính cách? Hay là sở thích? Những cái đó em đều có thể chấp nhận. Hay chị thấy tuổi em nhỏ? Nhưng chúng ta cũng không cách nhau bao nhiêu tuổi cả.”
Sầm Niệm không biết phải làm sao, cái gì có thể nói đều bị cậu nói hết rồi, cô còn có thể nói cái gì chứ.
“Tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương, lí do này thì có thể chưa?” Cô không muốn phải chấp nhận loại rủi ro đó cho nên đơn giản là cô không muốn yêu đương.
Một lúc lâu sau Úc Tiện nhìn cô thật sâu: “Thật ra chị là đồ nhát gan.”
Nói xong những lời này cậu lập tức xoay người rời đi.
Sầm Niệm vẫn chưa hoàn hồn đứng tại chỗ nhưng những lời nói của Úc Tiện cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
Cô không phủ nhận mình là một kẻ hèn nhát.
Nếu đã biết rằng yêu nhau, cưới nhau chỉ mang thêm đủ thứ rủi ro, vậy tại sao cô lại phải thử?
______________
Trước giờ cơm trưa Từ Dục ghé lại đây, bởi vì Úc Tiện không muốn ăn thức ăn ngoài nên bảo anh đến Triêu Tiên cư mua một phần. Nhà là do Từ Dục tìm cho nên anh cũng nhận được thẻ đi thang máy từ chỗ bất động sản, việc tìm Úc Tiện cũng tiện hơn.
Khi nghe được tiếng chuông cửa trong lòng Úc Tiện tung tăng một hồi cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Từ Dục, nụ cười của cậu lập tức biến mất.
“Tốc độ mở cửa của cậu bây giờ càng ngày càng chậm.” Từ Dục mang theo cơm đã được đóng gói vào cửa, trong miệng còn hơi oán giận, “Sao đột nhiên lại tìm tôi?”
“Tôi chán.” Úc Tiện đút tay vào túi nói những lời này xong lập tức đến phòng khách.
Vẻ mặt Từ Dục đầy dấu chấm hỏi, cậu ta dám cảm thấy anh chỉ là công cụ để điều chỉnh sự nhàm chán thôi á?
“Nếu cậu nhàm chán thì tôi có vài lịch trình ở đây này, cậu ngon thì tham gia đi.” Từ Dục nhân cơ hội nói, anh đến đây cũng vì ý này.
Úc Tiện ngồi xuống sô pha, sau đó hờ hững gật đầu: “Nhận hết đi.”
“Nhận hết?” Từ Dục bị hoảng sợ tột độ, anh để cơm trưa lên bàn trà rồi đẩy đến trước mặt Úc Tiện, tiện tay sờ trán cậu, “Không có sốt mà.”
Úc Tiện gạt tay anh ra, lạnh nhạt nhìn anh: “Anh lại muốn bị trừ tiền thưởng đúng không?”
Hứ, vẫn là cái tên ông cụ non kia.
Từ Dục cách xa Úc Tiện ra, ngồi xuống đối diện cậu, “Chính bản thân cậu nói nhận hết đấy, đến lúc đó đừng có mà bực mình.”
Úc Tiện gật đầu.
Từ Dục sợ cậu đổi ý lập tức lấy điện thoại ra đối chiếu lịch trình với cậu, “Có một lịch chụp tạp chí muốn chụp ở thành phố Dương, nếu chụp thì đi vài ngày.”
Vừa nghe phải đi thành phố Dương vài ngày Úc Tiện lại cáu kỉnh vô cớ: “Chụp tạp chí mà còn phải đặc biệt đến thành phố Dương à?”
“Tạp chí này chụp ngoại cảnh, bây giờ ở Định Hải là mùa đông, không đi thành phố Dương cho bị lạnh chết à.” Từ Dục nhanh chóng trấn an, “Cậu yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, sẽ không để cậu cảm thấy khó chịu đâu.”
Úc Tiện vừa mới đồng ý nhận hết lịch trình, bây giờ cũng đâu thể không đi được.
Cậu mím môi suy nghĩ, thôi thì đến thành phố Dương vài ngày đi, miễn cho bị Sầm Niệm chọc tức.
Ngày lên đường đến thành phố Dương Úc Tiện còn đặc biệt đăng bài lên vòng bạn bè, mà chỉ để mình Sầm Niệm thấy, như thể muốn nói với cô ấy rằng cậu sẽ rời đi.
Trước khi lên máy bay Úc Tiện liên tục làm mới vòng bạn bè của mình nhưng cậu còn chẳng thấy Sầm Niệm thả tim nữa chứ nói gì là bình luận.
Cậu giận đến mức out khỏi Wechat luôn, nhưng lúc này lại nhìn thấy ảnh Sầm Niệm trên màn hình, lạnh lùng cao quý giống như rất thờ ơ với thế giới.
Ngón tay Úc Tiện gõ vào Sầm Niệm trên màn hình và lẩm bẩm: “Chị gái thật là vô tình mà.”
“Hả? Cậu nói cái gì?” Từ Dục cúi đầu qua đây.
Úc Tiện nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, giả bộ bình tĩnh như không có gì: “Không có gì.”
“Hình nền điện thoại cậu là cái gì thế?” Vừa rồi Từ Dục chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ, “sao cảm thấy giống như một người nào đó?”
“Là chính tôi.” Úc Tiện che giấu, cậu cảnh giác, cảm thấy không thể để Từ Dục phát hiện được.
Quả nhiên Từ Dục nhìn cậu đầy ghét bỏ: “Đồ tự luyến.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Gần đây anh cứ luôn khiêu khích tôi.” Úc Tiện nhìn anh, “Hay là anh cảm thấy tiền thưởng của mình nhiều lắm?”
Từ Dục: “….”
_______________
Khi Sầm Niệm lướt vòng bạn bè cũng thấy bài đăng này của Úc Tiện, thấy cậu nói phải đi thành phố Dương, có lẽ mấy ngày nữa sẽ không về, đáng lẽ ra cô phải yên tâm mới đúng nhưng không biết tại sao trong lòng cô lại không yên ổn giống như thiếu một cái gì đó.
Mặt khác cô phải tham gia buổi casting của bộ phim vậy nên cô đã cố kìm nén cảm giác đó, cố không nghĩ nhiều về nó nữa.
“Có mấy chục người ứng cử một nhân vật.” Hứa Lập Thành nhìn thấy Sầm Niệm đi tới liền nói: “Có vẻ như mọi người vẫn rất tin tưởng vào kịch bản của con.”
Sầm Niệm cười khiêm tốn: “Nếu không có đạo diễn Hứa thì kịch bản của con cũng không quay tốt như vật.”
“Đúng rồi, Nhan Lịch của Húc Tinh cũng đến đây thử vai, cậu ấy muốn diễn vai nam phụ, con thấy sao?” Hứa Lập Thành hỏi ý kiến của cô.
Sầm Niệm lại nở nụ cười: “Đạo diễn Hứa, chú biết là con không bao giờ nể mặt, mặc kệ đó có là ai đi chăng nữa. Sẽ không vì đó là nghệ sĩ của Húc Tinh mà con đối xử tốt với người ta hơn, con tin vào năng lực của người đó hơn.”
Hứa Lập Thành cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, ông nhìn thấy tên Nhan Lịch trên danh sách mới nghĩ tới quan hệ của Sầm Niệm và Chu Tự Bắc cho nên mới thuận miệng nhắc tới.
Cuối cùng Nhan Lịch vẫn nhận được vai diễn thông qua việc thử vai.
Sầm Niệm cũng từng nhìn thấy Nhan Lịch, lúc trước bọn họ từng gặp qua một lần. Lúc đó cậu ta cạnh tranh với vai nam phụ của Bùi Hàng Dịch trong tác phẩm đầu tay của cô, cuối cùng Bùi Hàng Dịch nhận được vai diễn này.
Lần này vai diễn của Nhan Lịch là một bác sĩ tâm lý, anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra Lục Thăng có hai nhân cách và đã giúp cậu ấy. Vai này mà diễn tốt thì sẽ rất hút fan cho nên có rất nhiều người muốn đoạt được vai diễn này.
“Biên kịch Sầm, đã lâu không gặp.” Nhan Lịch khẽ cười nói, “Trước kia biên kịch Sầm từng nói chờ thực lực của tôi tiến bộ rồi lại đến, cảm ơn biên kịch Sầm đã cho tôi cơ hội này.”
Sầm Niệm lắc đầu: “Không phải là tôi cho cậu cơ hội mà là cậu tự mình tranh thủ cơ hội.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Lúc trước tổng giám đốc Chu còn nói nếu lần này tôi vẫn không lấy được vai diễn của biên kịch Sầm thì sẽ không để tôi đóng phim nữa.” Nhan Lịch xoa xoa đầu ngượng ngùng nói: “Nói là để tôi đi làm ca sĩ còn hơn.”
Sầm Niệm mỉm cười, những lời này quả thật rất phù hợp với tính cách của anh họ, nhưng dù vậy đi nữa thì cô cũng biết chẳng qua Chu Tự Bắc chỉ ăn nói chua ngoa thôi chứ tâm thì mềm như đậu hủ vậy, thật ra mấy năm nay tài nguyên Húc Tinh cho Nhan Lịch cũng không tệ chút nào.
“Bên anh Trì cũng không hơn anh họ là mấy.” Sầm Niệm trêu ghẹo rồi lập tức khôi phục vẻ mặt, “Nhưng mà vẫn chúc mừng cậu.”
“Lần này không gặp được Úc Tiện vẫn hơi tiếc, vốn muốn nhờ cậu ấy một chút chuyện kịch bản, dù sao tôi cũng đối diễn với cậu ấy rất nhiều.” Nhan Lịch thở dài, “Nghe nói cậu ấy rất dốc sức đóng phim, tổng giám đốc Chu còn bảo tôi phải học hỏi nhiều.”
Sầm Niệm bỗng dưng nhíu mày, cô chợt nhớ đến vai Lục Thăng này có rất nhiều cảnh đánh nhau. Vốn dĩ diễn viên diễn cũng là chuyện bình thường nhưng không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy hơi lo lắng.
____________
Ngày hôm ấy Úc Tiện chụp tạp chí, cậu mặc áo sơ mi hoa. Người bình thường nhất định không áp được màu sắc và hoa văn kia, nhưng cậu mặc lên người thì lại đẹp hết sức cho nên những nữ nhân viên công tác tại hiện trường đều liên tục thán phục.
Trước khi chụp cậu lại mở điện thoại ra xem thoáng qua nhưng vẫn không có tin nhắn gì như cũ.
Cậu cảm thấy tủi thân, cậu không chủ động liên lạc chẳng lẽ Sầm Niệm cũng không nghĩ đến cậu ư?
Vốn nghĩ đến thành phố Dương sẽ không bị Sầm Niệm chọc tức nhưng ngược lại cậu càng cảm thấy tức giận hơn.
Từ Dục ở bên người Úc Tiện ba năm, cậu ấy có cảm xúc gì đều không qua khỏi ánh mắt của anh, vì thế anh cẩn thận đề nghị: “Ông cụ non ơi, lát nữa chụp thì nhớ thu cảm xúc lại.”
“Ai nói tôi mất hứng?” Úc Tiện để điện thoại xuống nhướng mày, “Tôi rất vui!”
Đương nhiên Từ Dục chả tin, vì vậy anh thầm quyết định nếu có tình huống nào đột ngột xảy ra thì anh phải ngăn cản mới được.
Nhưng may mắn là quá trình chụp tạp chí rất thuận lợi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khi làm việc Úc Tiện thu hồi tất cả cảm xúc cá nhân, vô cùng chuyên nghiệp, không vì cảm xúc cá nhân của mình mà ảnh hưởng đến công việc.
Từ Dục đứng một bên nhìn thấy thế âm thầm cảm thán trong lòng, lúc đấy biết chắc là Úc Tiện sẽ hot. Bởi vì Úc Tiện là người đã quyết định làm việc gì đó sẽ làm đến mức tốt nhất, hơn nữa nhất định sẽ cố gắng.
Sau khi chụp tạp chí đã xong còn có một lịch trình phỏng vấn ở thành phố Dương.
Thành tích tác phẩm thứ hai của Úc Tiện thật sự rất chói mắt cho nên các loại mời đều ùn ùn kéo đến nhưng đều bị từ chối. Lần này Từ Dục khuyên mãi Úc Tiện mới chọn nhận một cái phỏng vấn trong số đó.
Trước khi tiết mục phỏng vấn bắt đầu, MC nhận được nhiệm vụ phỏng vấn Úc Tiện vô cùng căng thẳng. Bởi vì trong giới Úc Tiện nổi tiếng là không chơi như lẽ thường, đôi khi trả lời vấn đề còn khiến người ta nghẹn cmn lời.
Sau khi phát sóng trực tiếp bắt đầu MC cũng lo sợ bất an nhìn kịch bản hỏi một đề tài: “Cậu đã từng đoán trước tác phẩm lần này của cậu sẽ có được thành tích tốt như vậy chưa?”
Úc Tiện lập tức trả lời: “Chẳng lẽ tôi có thể hi vọng phim của mình flop à? Tất nhiên là hi vọng thành tích tốt rồi.”
Đạn mạc điên cuồng bay qua.
[Không hổ là cậu, Úc chuyên gia oán giận.]
[Lại gặp một em giai làm MC sụp đổ, đau lòng MC.]
Từ Dục ở sau camera điên cuồng ám chỉ, hi vọng cậu trả lời cho tốt vào.
Tố chất tâm lý của MC cũng không tệ nên bắt đầu hỏi câu tiếp theo: “Cậu có áp lực đối với tác phẩm tiếp theo không?”
“Không có.” Úc Tiện lắc đầu rất rõ ràng.
[Người kết thúc cuộc trò chuyện trời sinh.]
[Nhìn biểu tình xấu hổ của MC đi kìa…]
[Úc Tiện quả nhiên là kẻ hủy diệt đề tài mà.]
“Vậy có kế hoạch gì không?” MC kiên cường tiếp tục hỏi, “về tác phẩm tiếp theo ấy.”
Vẻ mặt Úc Tiện vui vẻ: “Có nhưng không tiện tiết lộ.”
Rồi sau đó phỏng vấn này lập tức lên hotsearch, fan vốn phật hệ* cũng bắt đầu ngoi lên.
*Phật hệlà thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được. Fan phật hệ nói dễ hiểu là fan không toxic, không hay đi cãi nhau.—> Đậu mòe, tình yêu của mị đã trở lại!
—> @Úc Tiện nếu cậu không đi quay phim tôi sẽ cho cậu về kế thừa gia tài!
—> Em giai, Quân Diệu có tổng giám đốc Úc là được, em nhất định phải ở lại giới giải trí nhé hu hu hu.
Lúc Sầm Niệm nhìn thấy hotsearch này cô đang ở trên xe, vừa mới xong công việc chọn người.
“Úc Tiện thật sự đỉnh của chóp, bộ phim này chắc chắn sẽ ăn khách!” Đồng Đồng thở dài, “Anh ấy thật sự rất hợp với vai Lục Thăng, vừa thuần khiết vừa A*.”
*Anghĩa là mô tả một người rất nam tính và đầy tính hiếu thắng. Từ này nếu mọi người hay đu Cbiz hay show tuyển tú thì thường thấy fans khen idol kiểu: “Chồng mị tràn ngập cảm giác A khí luôn.”Sầm Niệm cất điện thoại, cũng cười cười đối với lời nói của Đồng Đồng.
Sau khi tạm biệt Đồng Đồng, Sầm Niệm đi vào thang máy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Sau khi thang máy tới, cô vừa ra đã thấy Úc Tiện ngồi xổm trước nhà cô hệt như bé cún bị chủ nhân vứt bỏ.
Úc Tiện không đứng dậy mà nhìn thẳng vào cô: “Xa nhau lâu ngày như vậy, chị có nhớ em không?”
_______________