*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Úc Tiện trở về thành phố Tân hầu như đều ở trong trạng thái người bị nhốt ở đây nhưng tâm thì ở chỗ khác.
Sau khi ăn cơm trưa cùng với Úc Tranh và Ứng Lê rất có thể đã bị thức ăn chó làm cho kích thích nên nỗi nhớ Sầm Niệm càng thêm mãnh liệt hơn.
Úc Tiện không hề do dự bảo Từ Dục mua vé máy bay buổi chiều bay về Định Hải. Bởi vì thật sự cậu rất muốn gặp Sầm Niệm, hơn nữa còn có cảm giác bây giờ Sầm Niệm cũng rất cần cậu.
Từ Dục chậc lưỡi: “Cậu mới về thành phố Tân có vài ngày mà đã vội đi như vậy à.” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Anh thì biết cái gì.” Úc Tiện khinh thường anh, “Cái đồ chó độc thân.”
Từ Dục nhịn không được nhắc nhở cậu: “Hiện tại cậu cũng là cái đồ chó độc thân, mà Sầm Niệm cũng không thích cậu.”
Úc Tiện nhìn anh thật sâu: “Xem ra hôm nay là ngày đầu năm mới, không nên thấy máu.”
Lúc này Từ Dục mới ý thức được vừa rồi chính mình nói cái gì, anh nhanh chóng ngậm miệng lại, sau đó đi mua vé máy bay.
Nghĩ đến chính mình phải đi, Úc Tiện vẫn quyết định nói với Úc Tranh một tiếng.
Úc Tranh bây giờ đang ở nhà, có hơi kinh ngạc khi thấy Úc Tiện đi tới. Nhưng khi thấy cậu đổi sang một cái áo khoác ngoài màu đen anh mới cảm thấy có gì đó không ổn, “Em đi đâu vậy?”
“Em phải về Định Hải.” Úc Tiện cong môi cười, “Đến đây là muốn nói với anh và chị dâu một tiếng, sau đó lập tức lên đường đi đến sân bay.”
Úc Tranh nhíu mày: “Sao lại về bây giờ?”
“Có tí việc.” Úc Tiện trả lời qua loa.
Úc Tranh nhướng mày cười khẽ: “Là chuyện gì không thể nói cho anh biết thế?”
Úc Tiện mím môi: “Từ khi nào anh trở nên nhiều chuyện vậy.” Cậu nhìn về Ứng Lê bên cạnh rồi nói: “Chị dâu quản anh ấy đi.”
Ứng Lê cười tủm tỉm nói: “Thật ra chị cũng rất muốn biết là có chuyện gì đấy.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Hai tai Úc Tiện đỏ lên trong nháy mắt, ánh mắt cậu trốn tránh: “Hai người không được đoán, dù sao em cũng sẽ không nói cho hai người đâu!”
Úc Tranh và Ứng Lê vừa nhìn nhau đã hiểu được.
Úc Tiện sợ ở đây lại bị trêu chọc nữa nên vội vàng nói: “Em phải đi rồi, nếu bỏ lỡ dịp thì phiền phức lắm.”
Cậu đi được vài bước rồi lại lo lắng quay đầu lại: “Không được hỏi nha, phải hứa là không được hỏi gì hết.”
____________
Lúc nhìn thấy Sầm Niệm đứng trước mặt, những lời Úc Tiện đã suy nghĩ từ trước đều đổi thành năm mới vui vẻ.
“Em có thể vào không chị?” Cậu chớp mắt hỏi, “Em mang theo bánh của Triêu Tiên cư tới, vẫn còn nóng đó.”
Sầm Niệm hạ cảm xúc phức tạp trong mắt xuống và nghiêng người để Úc Tiện đi vào.
Nhìn thấy bóng dáng phóng khoáng của cậu, Sầm vẫn không thể nhịn được sự ngạc được: “Không phải cậu ở thành phố Tân à?”
Cô nhớ rõ lúc giữa trưa còn nhận được tin nhắn của Úc Tiện nói là ăn cơm cùng với Úc Tranh, còn có cả một bàn cơm trưa được chuẩn bị tỉ mỉ làm không khí ngày Tết càng thêm ấm cúng.
Úc Tiện quay đầu lại cười: “Em nói muốn gặp chị nên về thôi.:”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Sầm Niệm đè nén trái tim đang đập mãnh liệt, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Lúc này cô mới nhớ tới mình vừa rời khỏi giường, mặt cũng chưa rửa, đầu tóc cũng rối bời, đoán chừng ngay cả lớp trang điểm lúc trưa cũng trôi rồi….
“Chị đi đi, em ngồi đây chờ.” Úc Tiện nói rất thân mật.
Sầm Niệm vừa chui đầu vào nhà vệ sinh đã lập tức đóng cửa, cô nhanh chóng đứng trước gương kiểm tra một chút, may là không sao cả.
Buổi trưa khi cô về tâm trạng rất tệ nên cũng không có lòng dạ nào mà tháo trang sức.
Sau khi ra khỏi toilet Sầm Niệm đã nghe thấy hương thơm của bánh làm cô đói bụng trong nháy mắt.
“Chị chưa ăn tối đúng không?” Úc Tiện đoán ra được qua vẻ mặt của Sầm Niệm, “Em cũng chưa ăn, nếu không thì em dẫn chị ra ngoài ăn?”
Sầm Niệm lắc đầu: “Bây giờ bên ngoài nhiều người, nếu cậu bị nhận ra thì rắc rối lắm.
“Nhưng chỉ ăn bánh thôi thì không được.” đột nhiên Úc Tiện hội hận, “Nếu sớm biết thì em đã nhân tiện gọi thêm vài món đem về.”
Sầm Niệm cười khẽ: “Hoành thánh* được không?”
Úc Tiện không kén chọn, cậu cảm thấy chỉ cần ở cùng với Sầm Niệm là được rồi.
Hoành thánh được nấu chín, hai người ngồi đối diện nhau, cúi đầu yên lặng ăn.
Sầm Niệm nâng mắt nhìn thoáng qua Úc Tiện, thấy cậu ăn vô cùng ngon lành làm cô hơi ngại ngùng: “Cậu chọn thời gian đi.”
“Hả?” Úc Tiện chớp mắt như không hiểu lời này của Sầm Niệm có ý gì.
Sầm Niệm khẽ thở dài: “Lúc nào cũng cho cậu mấy thứ như ăn sủi cảo và hoành thánh cũng ngại lắm, tôi mời cậu ra ngoài ăn.”
“Thật vậy à? Chỉ có hai người chúng ta?” Hiển nhiên điểm chú ý của Úc Tiện nằm ở chỗ khác.
Sầm Niệm hơi sững sờ: “Nếu cậu muốn dẫn người tới thì tôi cũng không để ý.”
Sầm Niệm bĩu môi: “Chắc chắn em không muốn dẫn ai đến cả, em chỉ muốn ở cùng với chị thôi.”
Sầm Niệm nở nụ cười bất đắc dĩ vì lời nói của cậu.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
_____________
Sau khi ăn xong Úc Tiện rửa chén còn Sầm Niệm thì ăn bánh.
“Còn một tháng nữa em sẽ vào đoàn phim, lúc đó chị có đến gặp em không?” Úc Tiện quay đầu lại hỏi.
Âm thanh Sầm Niệm chầm chậm: “Bình thường tôi sẽ không đi, có đạo diễn Hứa ở đó tôi rất yên tâm.
“Coi như là đến thăm ban.” Úc Tiện cũng không buông tha mà tiếp tục nói, “Chị không nghĩ đến việc đến hiện trường xem tiến độ hoàn thành à?”
Sầm Niệm nhìn cậu cười mỉm: “Không cần mà, tôi tin tưởng tất cả nhân viên công tác của đoàn làm phim, cũng tin tưởng cậu.”
Úc Tiện hơi nổi giận: “Sao chị có thể như vậy chứ!”
“Vì sao không thể?” Sầm Niệm cố ý đùa giỡn cậu, “Tôi không nên tin tưởng năng lực của cậu à?”
Úc Tiện mím môi, thở hổn hển rửa bát.
Theo góc độ này của Sầm Niệm vừa vặn có thể nhìn được sườn mặt lúc tức giận của Úc Tiện, cô nhếch môi cười, chỉ sợ mình cười ra tiếng.
Lúc này tiếng chuông điện thoại trong tay cô vang lên, là điện thoại của Chu Cầm Phương.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tươi cười của Sầm Niệm lập tức biến mất. Cô không khỏi ngẩn người khi nhìn thấy tên người gọi.
“Chị không nhận điện thoại à?” Úc Tiện nghe tiếng chuông reo một hồi lau cũng không thấy Sầm Niệm nhận nên nhắc nhở một câu.
Sầm Niệm hoàn hồn, cầm điện thoại đi tới ban công, khi nhận điện thoại giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt: “Có chuyện gì không?”
“Niệm Niệm, hôm nay là mẹ không đúng.” Chu Cầm Phương mở miệng xin lỗi, “Đã nói là đi ăn cơm với con còn gặp phải chuyện.”
“Cũng không phải là lần đầu tiên, con quen rồi.” Sầm Niệm dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Dù sao thì công việc quan trọng hơn.”
Ngay từ đầu cô đã hiểu. Trong công việc có những việc gấp cần phải giải quyết, mẹ sẽ xem nhẹ lời hứa với cô hoặc bị cho leo cây, hiển nhiên cô cũng sẽ nhượng bộ một bước, nhưng lâu dần cô sẽ mệt mỏi.
Không ai tình nguyện đứng bên ngoài chờ vào mùa đông mà không có một câu giải thích nào thích hợp, chỉ nói một câu mẹ có việc.
Sầm Niệm biết Chu Cầm Phương nhớ mọi chuyện về công việc rất rõ ràng, quen thuộc đến mức có thể trả lời bất cứ thứ gì ngay lập tức. Nhưng đối với chuyện cô không ăn cà rốt, từ trước đến nay bà đều không để trong lòng dù cô đã nói qua rất nhiều lần.
Chu Cầm Phương còn nói thêm: “Mẹ cam đoan không có lần sau, ngày mai mẹ rảnh…”
Vẻ mặt Sầm Niệm bình tĩnh từ chối: “Con mệt lắm, không muốn bị cho leo cây lần nữa nên là thôi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Niệm vẫn cảm thấy khó chịu trong lồng ngực như trước, không thể giảm bớt trong nhất thời được.
“Chị.” Úc Tiện ở phía sau cô lên tiếng, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì đúng không.”
Sầm Niệm che dấu rồi quay đầu lại, sau đó trả lời: “Không có.”
“Em đã nghe hết rồi.” Úc Tiện mím môi, “Là mẹ của chị đúng không, hôm nay hẹn đi ăn cơm cùng nhau nhưng lại cho chị leo cây?”
Sầm Niệm nhìn Úc Tiện đầy kinh ngạc, cô không ngờ Úc Tiện đoán chuẩn như vậy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Em thấy rất dễ đoán.” Úc Tiện gãi đầu, “Nếu không thì lúc mở cửa thần sắc của chị cũng không khó chịu như vậy.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi quen rồi.” Sầm Niệm rủ mắt trả lời.
Úc Tiện nhìn thấy vẻ mặt của cô đã biết cô rất để ý nhưng còn làm bộ như không thèm để ý chút nào.
“Chúng ta chơi một trò chơi được không chị?”
Sầm Niệm hỏi nhỏ: “Chơi cái gì?”
“Hai người hỏi lẫn nhau, chỉ có thể trả lời có hoặc không.” Ánh mắt Úc Tiện như mang theo một tia khiêu khích, “Thế nào? Chị có dám chơi không? Dĩ nhiên thua thì phải bị phạt, hình phạt do người thắng quyết định.”
Lúc này Sầm Niệm cần việc gì đó dời đi lực chú ý, mà cô cũng bị khơi dậy ham muốn được thua, cô gật đầu: “Cái này có gì mà không dám chơi, làm sao cậu biết được tôi là người thua mà không phải là cậu chứ.”
__________
Úc Tiện và Sầm Niệm ngồi mặt đối mặt trên sô pha, trong ánh mắt tràn đầy lửa giống như đây không phải là trò chơi mà là chiến tranh.
“Hay là em hỏi trước?” Úc Tiện mở miệng.
Sầm Niệm nhạy cảm nhíu mày: “Tại sao, như vậy không công bằng.”
“Vậy chơi đoán số.”
Kết quả vẫn là Sầm Niệm thua.
Úc Tiện cười nhìn về phía Sầm Niệm: “Thật ra chị rất nhớ em đúng không?”
“Không.” Sầm Niệm trả lời không chút do dự.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Úc Tiện hơi buồn bực: “Chị không được nói dối.”
Sầm Niệm cười: “Đến lượt tôi hỏi, cậu có nắm chắc với vai diễn Lục Thăng không?”
“Có.” Úc Tiện gật đầu, nếu không nắm chắc cậu cũng sẽ không nhận vai diễn này, “Vừa rồi chị rất vui vẻ thì nhìn thấy em đúng không?”
Sầm Niệm do dự, thật sự là trong nháy mắt kia nhìn thấy Úc Tiện cô rất vui vẻ, nhưng nếu câu trả lời là “Có”…
“Ai nói dối là đồ cún con!” Úc Tiện vừa nhìn đã phát hiện ra, lập tức nói, “Phải nói sự thật!”
“……” khóe miệng Sầm Niệm giật giật, cô hít một hơi thật sâu như thể đang tự đấu tranh với chính mình, “Đúng!”
Sau khi nghe được đáp án trên mặt Úc Tiện lộ ra một nụ cười chiến thắng.
“Thật ra tâm ý của cậu đối với tôi chỉ là giả.” Sầm Niệm mím môi hỏi.
“Không phải.” Úc Tiện cười lắc đầu, sau đó híp mắt hỏi: “Chị thật sự sợ cô độc.”
Sắc mặt Sầm Niệm rối rắm, cuối cùng vẫn trả lời: “Đúng.”
“Tôi không hỏi, trò chơi này thật buồn tẻ.” Cô bắt đầu đổi ý, bởi vì những câu Úc Tiện hỏi thật sự đang đâm thủng trái tim cô.
Úc Tiện cũng không thấy ngạc nhiên, nhướng mày nói: “Em biết chị sẽ chơi xấu mà, nhưng không sao, em hỏi chị một câu cuối cùng, sau đó sẽ không hỏi nữa.”
Sầm Niệm hơi không tin: “Chắc chắn là câu cuối cùng?”
Úc Tiện gật đầu, sắc mặt chân thành: “Câu cuối cùng.”
“Được.” Sầm Niệm thở dài nhẹ nhõm, “vậy cậu hỏi đi, chỉ có thể hỏi một câu.”
“Không phải chị hoàn toàn không có cảm giác gì với em mà là do không có cảm giác an toàn cho nên dứt khoát từ chối.” Úc Tiện nhìn chằm chằm Sầm Niệm, cuối cùng hỏi ra câu cuối cùng.
Trong nháy mắt hô hấp Sầm Niệm trở nên hỗn loạn, tâm trạng cũng loạn hết cả lên.
Cô vội đứng dậy: “Tôi không chơi.”
Úc Tiện cười như không cười nhìn cô: “Thì chị thua, phải chịu hình phạt của người thắng.”
Cục diện tiến thoái lưỡng nan.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lúc này Sầm Niệm mới phản ứng lại cô đã bị Úc Tiện đưa vào một cái bẫy, mục đích chính là ép cô nói ra lời thật lòng.
Trong lòng cô âm thầm mắng Úc Tiện tâm cơ, nhân tiện nghĩ biện pháp chơi xấu, cô xoa trán nói: “Trễ lắm rồi, tôi mệt mỏi quá, cậu cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Úc Tiện biết Sầm Niệm chơi xấu, khóe môi cũng cong lên một độ cung: “Chúng ta đánh cược đi chị.”