Khi Sầm Niệm vẫn còn đắm chìm trong cú sốc của nhiệm vụ này, các nhân viên đã mở phong bì nhiệm vụ thứ hai.
“Một nụ hôn chào buổi sáng và một nụ hôn chúc ngủ ngon mỗi ngày.”
Sầm Niệm vừa nghe xong lập tức giơ tay lên muốn đánh Úc Tiện.
Thật đáng tiếc vì Úc Tiện đã nhận thấy điều đó từ lâu và chạy trốn thật xa.
Nhân viên công tác thấy trường hợp này thì không nhịn cười được, tất cả đều cười phá lên.
“Úc Tiện, em muốn bị chị đánh đúng không!” Sầm Niệm tức giận đến mức trừng cậu.
“Chị, còn cái thứ ba mà.” Úc Tiện không sợ chết nhắc nhở, “Nghe xong cái này chị sẽ không giận nữa.”
Nghe vậy Sầm Niệm vội vàng hỏi nhân viên công tác: “Cái thứ ba là gì.”
Nhân viên công tác không dám chậm trễ, lập tức mở ra đọc: “Làm bữa sáng tình yêu cho chị mỗi ngày.”
“Nhiệm vụ này vô cùng xuất sắc phải không chị.” Úc Tiện nhanh chóng tranh công.
Sầm Niệm hết giận bật cười, cơn tức giận đang ủ trong lòng lập tức tan biến.
Úc Tiện nhìn thấy vẻ mặt Sầm Niệm là biết không sao cả, cậu bước tới gần Sầm Niệm vô cùng cẩn thận.
Sầm Niệm lười quan tâm đến cậu, tiếp tục ngồi xuống quay.
“Để em nghe xem chị viết cái gì.” Úc Tiện ngồi xuống bên cạnh Sầm Niệm, vẻ mặt đầy hi vọng.
Nhân viên công tác cầm lấy bì thư đầu tiên của Sầm Niệm, mở ra rồi đọc: “Không nói chuyện trong ba tiếng.”
“Chị quá đáng quá đi!” Úc Tiện nghe xong lập tức kháng nghị, “Chị rõ ràng biết em không nhịn được mà còn cố ý đặt nhiệm vụ như vậy.”
Sầm Niệm lập tức nói lại: “Vậy nhiệm vụ của em không quá đáng chắc?”
“…….” Úc Tiện nhất thời im lặng.
Nhân viên công tác không chút hoang mang mở bì thư thứ hai ra, sau đó bắt đầu đọc lên: “Sai Úc Tiện làm một việc gì đó khi cần.”
Úc Tiện lập tức nhìn Sầm Niệm với vẻ mặt buồn rầu: “Chị chỉ muốn chỉnh em thôi đúng không?”
Sầm Niệm ho một cách bất thường, nhanh chóng giải thích: “Nếu đã tham gia chương trình truyền hình thì phải có chút thú vị chứ.”
Đạo diễn và nhân viên bày tỏ sự đồng tình hoàn toàn với những lời này, trước mắt thì mấy nhiệm vụ này đều làm họ tâm đắc!
Nhân viên công tác thấy nhiệm vụ thứ ba nhịn cười không được, nói: “Sai Úc Tiện làm một việc gì đó khi cần.”
Nói xong toàn trường quay đều cười.
Úc Tiện phồng má và la to: “Chị!”
Sầm Niệm biết mình sai, nhanh chóng an ủi: “Đừng lo lắng, chị sẽ không bắt em làm những việc khó.”
Thật ra cô không nghĩ ra được nhiệm vụ nào khác, cho nên mới viết hai nhiệm vụ giống nhau.
_________________
Tuy rằng toàn bộ nhiệm vụ đều công khai nhưng đến lúc đó biên tập cắp ghép sẽ không nói ra ngay lập tức để tăng tính hồi hộp, làm khán giả đoán già đoán non.
Tiếp theo là giờ ăn trưa, Sầm Niệm và Úc Tiện cần phải tự mình chuẩn bị, tổ chương trình sẽ không trợ giúp gì cả.
Vì cả hai luôn nấu ăn cùng nhau nên rất ăn ý, hầu như chỉ cần một cái liếc mắt và một hành động từ Sầm Niệm là Úc Tiện đã biết cô ấy cần gì.
Úc Tiện vẫn còn nhớ nhiệm vụ vừa rồi của Sầm Niệm, cậu than thở: “Chị muốn sai em cũng không phải là không thể, làm gì mà phải viết thành nhiệm vụ chứ.”
“Vậy em thì sao?” Sầm Niệm liếc cậu: “Vì sao lại viết nhiệm vụ như vậy.”
Bây giờ nhớ lại cô vẫn cảm thấy khó xử. Đến lúc phải làm nhiệm vụ cô nên làm sao đây, đây chính là làm trò trước máy quay đó.
“Lợi ích của bản thân mà.”, Úc Tiện cười giống như tiểu hồ ly gian xảo, “Dù sao cũng là nhiệm vụ, chị không thể đổi ý.”
Sầm Niệm: “……”
Khi đến giờ ăn, cả hai đã bắt đầu lên thực đơn cho bữa tối.
Lúc này, đạo diễn không nhịn được hỏi: “Có muốn dùng trò chơi quyết định ai rửa bát sau bữa tối không?”
“Cậu ấy.”
“Tôi.”
Sầm Niệm và Úc Tiện nói cùng lúc nhưng phương hướng ngón tay đều chỉ về phía Úc Tiện.
“Vẫn nên để tôi rửa chén thôi.” Úc Tiện nghiêm túc trả lời: “Tay của chị ấy không phải dùng để rửa chén.”
Nhìn thấy đạo diễn và nhân viên công tác đều dùng ánh mắt trêu chọc nhìn mình làm Sầm Niệm ở trước máy quay cũng xấu hổ.
Úc Tiện đắc ý tiếp tục nói: “Tôi chính là tên nhóc rửa chén cừ khôi!”
______________
Sau khi ăn xong hai người đến phòng ngủ thu dọn hành lý.
Đúng lúc này Úc Tiện nhìn thoáng quay máy quay rồi lại nhìn về phía Sầm Niệm cười xấu xa: “Có phải chị nên làm nhiệm vụ đầu tiên rồi hay không.”
Tay đang thu dọn quần áo của Sầm Niệm cũng ngừng lại một chút, cô biết nhiệm vụ đầu tiên là phải nói ba lần em yêu anh trong một ngày.
“Không phải vừa tới à?” Cô có ý muốn chơi xấu, “Có phải ngày mai mới bắt đầu không?”
Úc Tiện dù bận vẫn ung dung nhìn Sầm Niệm: “Thế này không ổn lắm đâu chị. Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, chị không thể làm trái được.”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, Sầm Niệm âm thầm cắn chặt răng rồi nói thêm: “Chờ chị thu dọn hành lý xong rồi nói.”
Cô nghĩ cứ kéo dài được bao lâu thì kéo dài vậy.
Úc Tiện cũng không hối thúc cô, thậm chí còn ngâm nga hát trông rất vui vẻ.
Sầm Niệm nhìn cậu đầy oán giận, cảm thấy hôm nay cậu vô cùng hư hỏng.
Cô lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt đi vào phòng vệ sinh, không ngờ Úc Tiện cũng đi theo, thậm chí còn đóng cửa lại.
Thợ quay phim vốn định theo vào lại không ngờ đụng trúng cánh cửa, chỉ đành mắt to trừng mắt nhỏ với đạo diễn, không biết nên làm gì.
Trùng hợp lúc này Úc Tiện ở trên trong đã mở miệng: “Mọi người chờ chút, tôi hướng dẫn tâm lý cho chị ấy đã.”
Sầm Niệm:???
Cô đột nhiên ý thức được có gì đó không thích hợp, lui từng bước nhìn Úc Tiện đầy cảnh giác: “Em muốn làm cái gì? Đang ban ngày ban mặt.”
Hai tay Úc Tiện đặt bên hông Sầm Niệm, trực tiếp giam cô vào trong ngực: “Nếu chị không muốn làm em có thể nói với tổ chương trình đổi nhiệm vụ, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.”
Sầm Niệm vừa định vui vẻ lập tức cảm thấy không ổn, cô híp mắt hỏi: “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy đúng không?”
Trong nháy mắt cô vừa dừng lời Úc Tiện đã cúi người, sau đó cắn nhẹ môi cô hai lần.
Sau khi rời khỏi môi Sầm Niệm, cậu cười nhẹ, “Coi như đây là lãi được không?”
Sầm Niệm kinh ngạc nhìn cậu, nhưng lúc này lại nhận ra rằng micrô của họ đang bật, tức là người bên ngoài hoàn toàn có thể nghe thấy.
“Úc Tiện, micrô đang bật!” Cô đỏ mặt nhắc nhở.
“Cũng đâu có âm thanh gì kỳ quái đâu.” Úc Tiện nói một cách hợp lý.
Sầm Niệm: “….”
Ngay sau đó cô đẩy Úc Tiện ra rồi từ chối: “Em nghĩ hay lắm, không phải chỉ là nhiệm vụ thôi sao, chị làm!”
Úc Tiện hơi nhướng mày, nheo mắt cười vui vẻ bởi vì kế hoạch của mình đã thành công.
Sầm Niệm quay đầu nhìn vào gương, bởi vì Úc Tiện cắn môi vài lần nên son môi hơi lem ra ngoài, cô nhanh chóng xử lý để trông không kì lạ lắm.
“Đừng hối hận.” Cô khịt mũi, dù sao cô cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Úc Tiện duỗi tay ra cười gian xảo: “Chị cứ đến đi.”
Sầm Niệm tức giận đến mức cố tình dùng thân mình đẩy cậu sang một bên rồi mở cửa phòng tắm, nhưng điều cô không ngờ là một nhóm đông người đang đứng bên ngoài.
Khi thấy hai người bước ra, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt trêu chọc khiến da đầu Sầm Niệm tê dại.
Úc Tiện đứng cạnh Sầm Niệm không hề có cảm giác gì, thậm chí còn cười nói: “Chị ấy chuẩn bị nói yêu tôi, mọi người phải quay cho đẹp đấy!”
Sầm Niệm: “……”
Phải làm sao đây, cô rất muốn đánh cậu ấy.