Sầm Niệm đã nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Úc Tiện không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay, nhưng không còn cách nào cả, cô đành khuất phục trước thực tế.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô kéo cổ áo Úc Tiện, ghé vào tai cậu: “Úc Tiện, em yêu anh.”
Tuy âm thanh nhỏ nhưng micro thu âm rất tốt, có thể nghe rõ.
Úc Tiện nhìn cô, lộ ra nụ cười hài lòng.
Nhưng chỉ sau hai giây cậu đã bị Sầm Niệm đẩy ra ngoài rồi đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Sầm Niệm ngồi xổm xuống che mặt, ảo não nói: “Lúc chiếu rồi chắc chắn sẽ có một đám người đến cười nhạo mình mất.”
Úc Tiện tựa vào trên cửa nghe thấy vậy lập tức hỏi: “Ai? Em xem ai dám cười nhạo chị!”
Sầm Niệm tức giận nói: “Còn không phải là lỗi của em à!”
“Được được được, làm em sai.” Úc Tiện vội vàng nhận sai.
Sầm Niệm không đi ra ngay lập tức, nói là chờ cho người của tổ chương trình ra ngoài đã, bởi vì cô thật sự rất ngại.
Đạo diễn rất thỏa mãn nên cùng các nhân viên khác rời khỏi phòng ngủ, dù sao ông cũng không ngờ mới ngày đầu tiên mà đã đủ hiệu quả của chương trình rồi.
Sau khi mọi người rời đi, Úc Tiện lại gõ cửa: “Chị ơi, bọn họ đều đi rồi.”
Lúc này Sầm Niệm đi ra từ phòng tắm, nhưng trên má vẫn còn dấu vết ửng hồng, dù sao việc thể hiện tình cảm với Úc Tiện trước ống kính và nhiều người thật sự không hợp với tính cách của cô.
Lúc này, Úc Tiện chống một tay lên khung cửa, đang cười nhìn cô: “Sao mặt của chị lại đỏ như vậy, vẫn còn một tuần nữa lận, chị phải học cách thích ứng.”
Nhìn vào bộ dạng của cậu, Sầm Niệm còn có ý định tiến lên để liều mạng với cậu ấy.
Cô dùng vài giây để cơn tức trong lòng biến mất, không sao, thời gian còn nhiều, cô nhất định phải báo thù Úc Tiện!
______________
Thời gian buổi chiều rất dài, tổ chương trình không để hai người vượt qua đơn giản như vậy nên cho hai người đến phỏng vấn cá nhân.
Sầm Niệm được phỏng vấn trước.
“Cảm thấy nửa ngày quay chụp hôm nay thế nào?” Nhân viên công tác của tổ chương trình hỏi.
Sầm Niệm đỡ trán: “Nói thật thì tôi cảm thấy mệt mỏi.” Nói xong cô còn ngẩng đầu hỏi tiếp: “Bây giờ tôi rời chương trình còn kịp không?”
Nhân viên công tác nghẹn cười lắc đầu: “Không kịp.”
“Vậy có thể sửa nhiệm vụ không?” Sầm Niệm hỏi, “Ví dụ tôi và Úc Tiện cùng tham gia trò chơi, nếu tôi thắng thì tôi có quyền xóa bỏ một nhiệm vụ của em ấy.”
“Hả? Hình như cũng không tệ.” Nhân viên công tác ngạc nhiên.
Đương lúc có hi vọng, Sầm Niệm tiếp xúc nói: “Tôi cũng không phải là người tham lam, chơi một lần còn có thể gia tăng sự thú vị của chương trình, không phải tốt lắm à?”
“Chúng tôi thương lượng một chút.”
Sau khi nhân viên nói xong mới nhận ra rằng họ đến để phỏng vấn Sầm Niệm, sao lại biến thành Sầm Niệm đề xuất ý kiến với tổ chương trình rồi?
Sau khi Sầm Niệm kết thúc cuộc phỏng vấn thì tới Úc Tiện.
Úc Tiện rất hài lòng với chương trình hiện tại, niềm vui ấy còn thể hiện trong cả lời nói của cậu.
Các nhân viên công tác cũng không dám nói với cậu, sau khi thảo luận, họ nghĩ rằng gợi ý của Sầm Niệm rất thú vị và đã sẵn sàng thảo luận về việc sử dụng trò chơi nào để biến ý tưởng này thành hiện thực.
“Câu mọi người hỏi chị ấy có giống tôi không? Bọn họ nói gì vậy?” Úc Tiện tò mò hỏi.
Nhân viên lập tức lắc đầu: “Chuyện này không được nói cho cậu biết, khi chương trình phát sóng sẽ biết.”
Úc Tiện hơi thất vọng nhưng mà không có cách nào cả, cậu phải tuân theo quy định của chương trình.
_______________
Sau bữa tối, tổ chương trình lấy đạo cụ ra, trong đó có rất nhiều quả bóng với nhiều màu sắc khác nhau, như thể được chọn ngẫu nhiên.
Sầm Niệm nhìn đạo cụ trên bàn, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hai người có hài lòng với các nhiệm vụ trong buổi sáng không?” Đội ngũ chương trình không trả lời mà thay vào đó hỏi.
Úc Tiện là người đầu tiên trả lời: “Rất hài lòng!”
Vẻ mặt của Sầm Niệm rất bình thản, thậm chí cô còn không muốn trả lời.
“Cho nên bây giờ cho hai người một cơ hội, thêm hoặc giảm bớt một nhiệm vụ cho đối phương.”
Lúc này hai mắt Sầm Niệm sáng lên, ý kiến lúc phỏng vấn của cô đã được tổ chương trình đồng ý.
Trong đầu Úc Tiện chỉ có một câu nói là có thể thêm một nhiệm vụ cho đối phương, câu hỏi: “Cho nên thắng là có thể à?”
“Ở đây có nhiều trò chơi. Hai người chọn ngẫu nhiên một trò chơi. Ai thắng trò chơi có quyền chọn cái mình muốn.” Nhân viên nói ra luật chơi.
Úc Tiện rất lịch sự, nhường Sầm Niệm chơi trước, “Chị chọn đi.”
Sầm Niệm không khách sáo, đưa tay sờ từng quả bóng, thầm cầu nguyện cho một trò chơi mà mình giỏi.
Cuối cùng cô chọn quả bóng màu xanh và đưa nó cho nhân viên phía trước.
Úc Tiện nhìn vẻ mặt lo lắng của Sầm Niệm, mỉm cười hỏi: “Chị rất muốn thắng à?”
“Đương nhiên.” Sầm Niệm hừ một tiếng, “Chị nhất định sẽ thắng.”
Nhân viên công tác mở tờ giấy bên trong ra, là trò chơi hỏi đáp: đoán tên thủ đô.
“Khi chúng tôi đưa ra câu hỏi, hai người nói tên của mình và giơ tay để trả lời. Trả lời đúng sẽ được một điểm và ai được ba điểm trước sẽ thắng.”
Hai người cùng nhau gật đầu, ánh mắt gần như dán chặt vào nhân viên trước mặt, không hề nhượng bộ.
“Câu hỏi 1: Thủ đô của Ukraine?”
“Sầm Niệm!” Sầm Niệm giơ tay trước, “Kiev!”
“Chính xác.”
Úc Tiện cười: “Xem ra chị rất muốn thắng.”
Sầm Niệm không thèm chú ý tới cậu, lúc này cô đang rất chăm chú tập trung vào câu hỏi tiếp theo.
“Câu hỏi 2: Thủ đô của Romania?”
“Sầm Niệm!”
“Bucharest!”
“……”
Cuối cùng, Sầm Niệm đã trả lời đúng tên thủ đô của ba nước, giành được thắng lợi.
Khuôn mặt vốn dĩ căng thẳng của cô lúc này cũng lộ ra một nụ cười: “Tôi có thể lựa chọn sao?”
Nhân viên công tác gật đầu.
“Bỏ đi nhiệm vụ hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon của Úc Tiện.” Sầm Niệm phân vân giữa nói em yêu anh với nhiệm vụ này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nói em yêu anh cũng đã nói rồi, cho nên lựa chọn bỏ nhiệm vụ này đi.
“Được rồi, nhiệm vụ này hiện đã được gỡ bỏ.”
Úc Tiện nhìn Sầm Niệm rồi nhìn tổ chương trình: “Có phải chị thông đồng với tổ chương trình không? Mục đích là để xóa đi một nhiệm vụ.”
“Nếu em trả lời trước thì em thắng thôi.” Sầm Niệm liếc cậu, “Hay là em muốn đổi ý?”
Úc Tiện than thở: “Ai biết chị lại nhanh như vậy, em còn chưa kịp phản ứng thì chị đã trả lời rồi.”
Lúc này Sầm Niệm tâm trạng rất tốt, thậm chí lúc nhìn Úc Tiện trong mắt còn hàm chứa ý cười: “Dù sao chị cũng thắng.”
Mặc dù Úc Tiện cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng khi thấy Sầm Niệm vui vẻ như vậy, cậu cũng sẵn sàng thừa nhận thất bại.
____________
Trước khi tổ chương trình rời khỏi, Sầm Niệm còn muốn nói một câu em yêu anh với Úc Tiện trước máy quay.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tự nhiên nói trước ống kính: “Úc Tiện, em yêu anh.”
Mặc dù Úc Tiện bị mất một nhiệm vụ, nhưng vẫn còn một nhiệm vụ, cậu mỉm cười và nhìn vào máy quay: “Tôi hy vọng tổ chương trình có thể cắt ghép riêng nhiệm vụ này ra.”
Sầm Niệm thở dài, tại sao cô không nghĩ ra, đến lúc đó câu này nhất định sẽ tràn lan trên mạng…..
Sau khi đoàn phim rời đi, tất cả các máy quay đều tắt.
Sầm Niệm nằm trên giường như không còn chút sức lực nào, cô không ngờ tham gia chương trình lại mệt như vậy, hơn nữa còn phải đấu trí đấu dũng với Úc Tiện.
“Chị ơi, ở đây có một cái bồn tắm, chị có muốn tắm chung không?” Úc Tiện hỏi
Sầm Niệm lườm hắn một cái: “Đừng có mơ, chúng ta tắm riêng.”
Úc Tiện đứng bên giường, nhìn Sầm Niệm từ trên xuống dưới, sau đó cười: “Không có nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn ngủ ngon, nhưng vẫn có nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.”
Sầm Niệm nhanh chóng phản ứng lại nhưng còn chưa kịp chạy trốn đã bị Úc Tiện đè dưới thân.
_______________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Niệm Niệm: Tôi muốn về nhà ngay lập tức!
Em giai: Chị có chắc là về nhà sẽ tốt hơn không?
Niệm Niệm:…….