Buổi sáng hôm đi thành phố Tân, Sầm Niệm thu dọn hành lý đơn giản liền ra cửa.
Đồng Đồng chờ cô ở bên ngoài tiểu khu, lần này cũng là hai người cùng đi với nhau.
“Chị Niệm Niệm!” Đồng Đồng vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ lên tiếng gọi.
Sầm Niệm cùng cô ấy lên xe taxi, thấy tâm trạng cô ấy thoải mái liền hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Đồng bị nhìn thấu, nghiêng người thì thầm: “Em nghe được một chị em nói, bộ phim mới của Bùi Hàng Dịch flop vl, bởi vì vậy mà thằng chả còn cãi nhau với người đại diện, nói người đại diện chọn kịch bản nát cho mình.”
Sầm Niệm cười, kết quả như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn.
Khi đến sân bay, bên ngoài đã có rất nhiều fan cầm banner và ảnh của Úc Tiện, có vẻ như là nhận được tin Úc Tiện bay từ sáng sớm nên đã đến tiễn anh ấy.
Sầm Niệm không hỏi chuyến bay của Úc Tiện vào ngày mấy, lại không ngờ rằng hai người họ bay vào cùng một ngày.
“Xem ra Úc Tiện cũng đi hôm nay.” Đồng Đồng thở dài, “Nếu cùng một chuyến bay thì hay biết mấy.”
Vẻ mặt Sầm Niệm cương quyết lắc đầu: “Hy vọng không gặp phải.”
“Hả? Chị Niệm Niệm không thích Úc Tiện à?” Đồng Đồng ngay lập tức nghi ngờ hỏi.
Trong đầu Sầm Niệm lập tức hiện ra hình dáng Úc Tiện, trên mặt lại mười phần kháng cự rõ ràng, “Tên nhóc con, rất ồn ào.”
Vẻ mặt Đồng Đồng mờ mịt: “Em nhớ là năm nay Úc Tiện 23 tuổi, chỉ nhỏ hơn chị Niệm Niệm ba tuổi mà thôi, đâu có nhỏ.”
Sầm Niệm cũng không có cách nào nói chuyện này cho Đồng Đồng, chỉ đành chuyển đề tài, “Chúng ta đi làm thủ tục đi, nếu không chờ Úc Tiện đến đây sân bay sẽ bị tắc đường, không đi được.”
Tuy rằng Đồng Đồng cũng muốn nhìn Úc Tiện ở khoảng cách gần, nhưng thấy một đám fan đứng bên kia, nghĩ tới cảnh tưởng bị vây quanh kia, cô lập tức từ bỏ ý định đó.
Còn Sầm Niệm lại yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, mong rằng hai người không đi chung một chuyến bay.
__________
Hơn một tiếng sau.
Sầm Niệm “được như ý nguyện” nhìn thấy Úc Tiện trên máy bay, cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi sọc đen, đội mũ lưới trai, nhưng dù vậy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra cậu ấy.
Cô nhìn nụ cười rạng rỡ của Úc Tiện, thiếu điều muốn đi xuống đổi chuyến bay khác, nhưng Đồng Đồng bên cạnh đã ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, may mắn quá trời quá đất, mị thế mà được đi cùng chuyến bay với Úc Tiện!”
Sầm Niệm tránh đi ánh mắt Úc Tiện, tìm được chỗ ngồi của mình, cũng may là chỗ này cách Úc Tiện xa lắc xa lơ.
Đồng Đồng ngồi xuống rồi cũng không an phận, cô ấy cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng xuống, lúc này chỉ có thể bày tỏ với Sầm Niệm một chút, “Em vừa đến sân bay là đã có dự cảm rồi, đều đến thành phố Tân, thời gian của chuyến bay lần này là tốt nhất. Quào, chị Niệm Niệm thấy em chọn tốt ghê không.”
“…….” Sầm Niệm nở nụ cười giả trân, cắn răng khích lệ cô ấy, “Đúng vậy, em chọn giỏi ghê.”
Đồng Đồng đắc ý cười: “Xem ra tay của em là bàn tay vàng rồi.”
Sầm Niệm cười ha hả: “Đồng Đồng, chị bảo em viết cho chị phần đại cương kịch bản hoàn chỉnh, em viết thế nào rồi?”
Trong nháy mắt tươi cười của Đồng Đồng biến mất, vẻ mặt lúng túng nói: “Không phải chị Niệm Niệm cho nhiều thời gian sao?”
“Có đổi khi không có áp lực thì sẽ không có tiến bộ, chị cho em thời gian một tuần.” Giọng điệu Sầm Niệm vô cùng chính đáng, “Chẳng lẽ em tự nghĩ chỉ làm một trợ lý thôi sao? Không muốn có một ngày tên của mình sẽ xuất hiện trên phim điện ảnh và truyền hình à? Nói không chừng đến lúc đó Úc Tiện có thể đóng phim của em, tất nhiên em cũng sẽ không phải chỉ vui vẻ vì tình cờ gặp được anh ấy trên máy bay.”
Đồng Đồng như bị tiêm máu gà, ánh mắt kiên định gật đầu: “Chị Niệm Niệm nói đúng, nhất định em sẽ cố gắng.!”
Sầm Niệm cười hài lòng: “Viết cho tốt, đến lúc đó chị sẽ đề cử đạo diễn cho em.”
Trước khi máy bay cất cánh, Sầm Niệm nhận được tin nhắn Wechat từ Ức Tiện.
Lúc đầu cô không định đưa Wechat cho Úc Tiện, nhưng Úc Tiện mặt dày quấy rầy khiến cô cảm thấy phiền phức nên đã đưa WeChat cho cậu ta.
Vốn nghĩ rằng sẽ được im lặng một lát, nhưng cô đã đánh giá thấp khả năng nói chuyện của Yu Xian, vì vậy cô ấy đã thay đổi một ghi chú cho Yu Xian.
Nhóc Đáng Ghét: Trùng hợp ghê chị nhỉ.
Nhóc Đáng Ghét: Lúc ấy chị không nói chuyến bay làm gì, chị nhìn xem cuối cùng chúng ta cũng bay chung một chuyến.
Nhóc Đáng Ghét: đi cùng nhau vào buổi sáng thật tuyệt làm sao.
Nhóc Đáng Ghét: Chị ơi, sao chị không đi chung với em?
Nhóc Đáng Ghét: Chị ơi!
Sầm Niệm: ……
Sầm Niệm: Tôi thấy rồi, tắt máy đi.
________________
Lúc đến thành phố Tân trời đã chiều rồi, Sầm Niệm và Đồng Đồng cùng nhau xuống máy bay.
Cô không phải Úc Tiện, bình thường ra đường không mang khẩu trang cũng không bị ai nhận ra, cho nên lúc Úc Tiện dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía cô, cô liền nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Chị Niệm Niệm cười cái gì thế?” Đồng Đồng đi theo bên cạnh cảm thấy hơi khó hiểu.
Sầm Niệm lắc đầu đi lấy hành lý.
Lối ra sớm đã bị fan của Úc Tiện chiếm đóng từ lâu, tuy rằng im lặng nhưng lại vô cùng có khí thế, mỗi người đều cầm máy ảnh và điện thoại di động hướng về phía lối ra dồn sức mà chụp, như thể sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Úc Tiện đi ra.
Sầm Niệm đi theo những hành khách khác một cách thoải mái, nhưng cô lại không ngờ mình bị người ta nhận ra.
“Người đó có phải là Sầm Niệm không nhỉ? Hình như được lên hotsearch với em nhà chúng mình ý?”
“ Đậu móa, hình như là thật á!”
* Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị tục quá.Đồng Đồng ở bên cạnh cũng nghe được, cô sâu sắc trêu chọc, “Hình như chị Niệm Niệm nổi tiếng rồi!”
Sầm Niệm: “……”
Úc Tiện đợi tất ca rmọi người trên chuyến bay rời đi rồi mới chậm rãi bước ra, fans đã chờ đợi rất lâu mới nhìn thấy Úc Tiện, tiếng reo hò không ngớt gần như làm rung chuyển cả sân bay.
Cậu để tay lên môi, fan lập tức nghe lời bình tĩnh lại. Cho dù Úc Tiện đi ra, fans vẫn duy trì khoảng cách với cậu, sợ làm cậu cảm thấy phiền phức.
Sau khi Úc Tiện lên xe lại gửi thêm hai tin nhắn cho Sầm Niệm, rất tiếc là không được trả lời.
Cậu bất mãn mím môi sau đó vào Weibo.
Ảnh sân bay mới nhất đã được đăng lên, cậu thuận tay lướt xuống, lập tức nhìn thấy ảnh của Sầm Niệm do một fan chụp,
Sầm Niệm trong bức ảnh tóc đen, đôi môi dỏ mọng, đôi mắt sáng ngời trong veo, khóe môi hơi cong lên cười làm cho gương mặt vừa tinh xảo lại vừa quyến rũ.
Úc Tiện thuần thục đăng nhập vào clone, sau đó tìm được vị fan này, gửi tin nhắn riêng nói rằng cậu muốn bức ảnh có độ phân giải cao của Sầm Niệm, bảo cô ấy có thể ra giá để cậu mua.
Minh tinh có clone cũng chẳng có gì lạ cả, nhưng mà clone của cậu trống không, bình thường chỉ dùng để ăn dưa và xem phim.
Vị fan kia rất nhanh đã trả lời cậu: Cậu là fan của cô ấy à? Nếu cậu thích thì nói, tớ gửi cho cậu, không cần phải trả tiền.
Úc Tiện trả lời cảm ơn.
Vị fan kia nhìn thấy giới tính là nam, cũng đoán đây là một trạch nam, thích xem phim của Sầm Niệm. Cô cũng chỉ tình cờ chụp được ảnh, cũng không bận tâm gì gửi cho cậu ta.
Khi Úc Tiện nhận được ảnh của fan gửi cho cậu, ảnh đã được chỉnh sửa một chút, cũng thêm logo của mình, nhưng Úc Tiện không quan tâm trực tiếp bấm lưu luôn.
“Sau khi tới khách sạn tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi cho tốt.” Từ Dục ngồi ở ghế phụ không biết Úc Tiện vừa làm cái gì.
Ngoài miệng Úc Tiện đồng ý, trong lòng lại nghĩ chờ đến khách sạn cậu sẽ gọi điện cho Sầm Niệm.
“Nhớ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Úc.” Từ Dục lại dặn thêm một câu.
Úc Tiện gác tay lên đầu, miễn cưỡng nói: “Nhớ thì gọi.”
___________
Phòng của Sầm Niệm và Đồng Đồng ở cạnh nhau, cô dặn Đồng Đồng nghỉ ngơi cho tốt rồi mới vào phòng mình.
Thu xếp hành lý xong rồi, Sầm Niệm đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi trở lại, Wechat đã có mấy chục tin nhắn…..
Lúc này có người gọi tới, Sầm Niệm bất đắc dĩ nhận, vừa mở miệng liền hỏi: “Úc Tiện, cậu rảnh lắm à?”
“Số phòng của chị là bao nhiêu?” Úc Tiện lập tức hỏi.
“Thế nào? Cậu còn muốn chạy đến phòng tôi?” Sầm Niệm cố ý hỏi, “Khách sạn đông người nhiều tai mắt, cậu muốn lên hotsearch à?”
Lời đồn đều nói cô luôn có một phòng ở khách sạn, chuyên môn dùng để quy tắc ngầm với sao nam, tuy rằng lời đồn này là giả nhưng cô cũng không muốn nhiều thêm một cái.
“Em còn định đến phòng của chị.” Úc Tiện nhỏ giọng nói.
Đột nhiên bên kia có tạp âm, cuộc gọi cũng bị cúp máy.
Sầm Niệm đoán là người đại diện của Úc Tiện tới nên không để ý.
Mà Từ Dục vừa bước vào đã bị Úc Tiện dùng ánh mắt chết người nhìn chằm chằm, anh cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Tôi lại làm sai cái gì à?”
Úc Tiện nằm trên giường trở mình, không để ý đến anh.
Từ Dục đã ở bên cạnh chăm sóc Úc Tiện ba năm, đối với cảm xúc của Úc Tiện anh nhận mình am hiểu thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Chắc chắc lúc này Úc Tiện đang tức giận.
“Ông cụ non của tôi ơi, cậu có việc gì thì nói, cậu như vậy tôi lo lắm.” Vẻ mặt anh sợ hãi, lo lắng một ngày nào đó sẽ bị ám sát…..
“Tại sao anh không nói chuyện yêu đương đi?” Úc Tiện nhìn anh hỏi, nếu anh ta yêu đương sẽ không có nhiều thời gian đi theo cậu như vậy.
Từ Dục ngay lập tức lắc đầu thể hiện tấm lòng trung thành, “Nói chuyện yêu đương cái gì, tôi có cậu là đủ rồi.”
Mặt mày Úc Tiện cau có lại, vô cùng kháng cự, “Tôi không cần, nếu như anh nói chuyện yêu đương, tôi cho anh gấp đôi tiền lương.”
Từ Dục:?
Anh sững sờ luôn, trên đời còn có chuyện tốt như vậy à, ông chủ không chỉ cho anh nói chuyện yêu đương mà còn trả thêm tiền cho anh???
“Thật, thật sao?” Từ Dục không kiềm chế được nụ cười nơi khóe miệng, vừa nghĩ đến cảnh này đã rất phấn khích.
Úc Tiện nâng cằm ngạo mạn: “Dĩ nhiên là thật.”
Từ bắt đầu ảo tưởng, chi phí yêu đương đều được trả, nghĩ đến đó là cảm thấy hứng thú, anh cảm thán: “Tôi có khuôn mặt đẹp trai như vậy, tìm bạn gái thực ra rất dễ. Tôi không tìm là bởi vì phải trả giá nhiều quá.”
Úc Tiện vừa nghe được những lời này liền nhẫn tâm nói: “Anh không cần trả giá gì hết, thật ra tôi nghĩ đến việc tìm người đại diện mới rồi.”
Từ Dục: “…….”
______________
Sầm Niệm không chỉ muốn ở trong khách sạn, cô chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa cơm, thuận tiện hít thở không khí.
Đồng Đồng sớm đã hẹn em gái nhỏ ở thành phố Tân từ lâu, cho nên cô cũng chỉ có thể đi ăn cơm một mình.
Mới vừa ra cửa, còn chưa đi đến thang máy đã gặp phải Bùi Hàng Dịch. Không biết là vận may của cô quá kém hay do thành phố Tân quá nhỏ, vậy mà cũng có thể gặp người không muốn gặp.
Bùi Hàng Dịch nhìn thấy Sầm Niệm mà không kinh ngạc chút nào, gương mặt mỉm cười chào hỏi: “Niệm Niệm, đã lâu không gặp.”
Nhưng Sầm Niệm lại bình tĩnh châm biếm: “Cũng không tính là lâu, nhờ phúc của anh, tôi còn bị fan của anh mắng chửi trước đó không lâu.”
“Cái phỏng vấn kia đều do mọi người hiểu lầm mà thôi. Thật ra có một vị nhân viên công tác bên người anh rời đi, lúc đó hắn ta tiết lộ không ít chuyện này nọ ra bên ngoài, cho nên anh mới cảm thán thôi, không liên quan gì tới em.” Bùi Hàng Dịch giải thích.
Dĩ nhiên là Sầm Niệm không tin rồi, cô đâu có bị ngu.
“Ngày mai là trao giải Kim Yến Tử đúng không, trước tiên chúc mừng em, lại nhận được một giải thưởng.” Bùi Hàng Dịch thản nhiên cười, khuôn mặt bình thản, giống như toàn bộ tranh cãi và chỉ trích năm đó đều không hề tồn tại, mà đứng trước mặt Sầm Niệm bây giờ vẫn là một bạn tốt lâu năm.
Sầm Niệm mỉm cười: “Tuyệt Sát có thể hot là dựa vào sự cố gắng của diễn viên và đạo diễn, tôi chỉ thuận tiện hưởng chút ánh sáng thôi. Cho nên phim hot mà diễn viên không hot chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi, đâu thể chỉ trách kịch bản.”
Cô nhớ đến chuyện bát quái Đồng Đồng nói lúc sáng, nếu Bùi Hàng Dịch cảm thấy phim flop là do kịch bản có vấn đề, vậy cô cũng không tha cơ hội này để châm biếm hắn một chút.
Quả nhiên nụ cười của Bùi Hàng Dịch cứng đơ, nhưng chỉ một lát đã trở lại bình thường: “Nghe nói tác phẩm tiếp theo của em đã hoàn thành, có vẻ em rất hài lòng.”
“Cũng được, vừa đủ để chọn được một sao nam khiến tôi hài lòng.” Sầm Niệm cười tủm tỉm.
Trên mặt Bùi Hàng Dịch lại cứng như đá.
Úc Tiện ra cửa vốn định thử xem vận may của mình có thể gặp được Sầm Niệm hay không. Thật ra cậu muốn nhờ Từ Dục hỏi thăm xem Sầm Niệm ở tầng nào, nhưng mà sợ cái tên Từ Dục kia hóng chuyện quá mức, đến lúc đó lại hỏi tới hỏi lui hoài.
“Cậu đi đâu, tôi phải đi cùng với cậu.” Từ Dục đi theo cậu ta, chỉ sợ Úc Tiện lại gây chuyện.
Còn chưa kịp bác bỏ lại Úc Tiện đã nhìn thấy Sầm Niệm đang đứng ở trước thang máy cùng với một người con trai. Mà người con trai này cậu cũng biết, chính là Bùi Hàng Dịch.
So với sự im lặng của Úc Tiện thì Từ Dục ở bên cạnh đã kích động đến mức muốn gào to lên.
“Đậu móe, tôi không nhìn nhầm đúng không, đó là Sầm Niệm và Bùi Hàng Dịch.
Úc Tiện đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhíu mày thật sâu, có hơi không kiên nhẫn: “Cho nên?”
“Quả nhiên lời đồn không sai!” Ánh mắt Từ Dục sáng ngời, giọng điệu kích động, “Ai cũng nói Sầm Niệm và Bùi Hàng Dịch từng có chuyện gì đó, bây giờ nhìn thấy quả nhiên là thật.!”
Úc Tiện không nói chuyện, sắc mặt lại càng khó coi, nhưng Từ Dục bên cạnh lại chỉ lo ăn dưa hóng chuyện, không nhìn thấy vẻ mặt của Úc Tiện.
“Không phải anh nói bọn họ chia tay rồi sao? Tại sao còn gặp nhau ở khách sạn, còn cùng nhau sánh bước…” Từ Dục càng nghĩ càng hưng phấn, “Dĩ nhiên là chạy trời không khỏi tình cũ rồi!”
Úc Tiện nhìn phía anh, ánh mắt lạnh lẽo y như khối băng: “Anh không nói lời nào thì chết à?”