Tô Nhiên ngẩn người, cô ngồi dưới đất nhặt mấy cánh hoa bị lực đạo kia đánh bay, mấy cành hoa vô thức rơi xuống.
Đôi mắt cô trừng lớn, không chớp động.
Tô Nhiên cố gắng tự trấn an bản thân, cô cúi xuống tiếp tục nhặt hoa lên.
Chợt, cô phát hiện, vết thương trên tay đã tự lành từ bao giờ.
Cô tựa như rơi vào trầm mặc!I Trôi qua một lúc, cô thật sự tiêu hoá lời nói của hắn, hỏi lại “Người gặp nguy hiểm là tôi sao?” “Hản ta muốn tấm cô để bảo chị cô” “Haha, sao có thể chứ?” Cô gượng cười, nét mặt vặn vẹo đến khó coi.
Rốt cục, Ngạn Thần đang muốn tốt cho cô hay muốn hãm hại cô để bày ra loại chuyện này? Tô Nhiên trong lòng sinh nghi, thái độ vô cùng thờ ơ.
Cô chỉ đang nghĩ, vì sao người kia lại muốn hại cô để bảo vệ Tô Lăng? Và tại sao cô lại không thể nhìn thấy được một âm hồn là hắn? “Cô không tin thì tuỳ, tôi chưa bao giờ bắt ép ai phải tin mình cả” cô thờ ơ, hắn lạnh càng lạnh nhạt, không muốn truy cầu nữa.
Tô Lăng không nói thêm một lời nào, cô im lặng nhặt từng cành hoa đã bị dập nát bỏ vào thùng rác.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đúng là không thể tin được.
Những lời nói của Ngạn Thần cũng vậy, Tô Nhiên không có căn cứ để tin tưởng.
Tô Nhiên trằn trọc trên giường, chỉ vì những lời lúc sáng Ngạn Thần nói với cô mà làm cho cô không ngừng suy nghĩ và đặt ra vô vàn giả thiết.
Đồng hồ trôi qua khung giờ 23h, kim giờ điểm 00:00.
Đèn ngủ trong phòng Tô Nhiên vụt tắt, cô quay người, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng máu nhô lên cao, chiếu vào khung cửa sổ một mảng ánh sáng, vừa đúng hôm nay là ngày 15 tháng 7 âm lịch.
Cô thâm nghĩ trong đầu Không lẽ bị mất điện rồi sao?! Sau đó, cô cho rằng đã bị mất điện, tiếp tục nằm nghĩ ngợi.
Hắn phất tay, đèn ngủ trong phòng sáng trở lại như lúc đầu.
Ngạn Thần liếc mắt qua người Tô Nhiên một cái, song hẳn tiến đến trước mặt người kia thi triển pháp thuật, một sợi dây trói quanh người hắn lại.
“Chết tiệt!” “Con mẹ nó, dám tác quái trước mặt bổn tôn bấy lâu nay” “Ngươi là kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của ta” “Bổn tôn chưa trách tội ngươi ngươi còn dám hỏi?” Khoé môi Ngạn Thần lộ ra nụ cười tàn độc, hẳn ngồi bắt chéo chân trên ghể, xoa xoa bàn tay vừa rồi đánh tên kia.
“Hừ” tên kia hừ lạnh một tiếng, trong mắt Diêm La Thất Sát, Ngạn Thần chẳng qua cũng chỉ là một kẻ phá đám mà thôi.
Hắn cười nhạo một tiếng “Ngươi quả là biết làm tốn thời gian của bổn tôn”Khuôn mặt sắc nét của Diêm La Thất Sát lộ ra vẻ quật cường, cho dù đang chật vật năm dưới đất hắn cũng không lấy một tia lui bước.
“Ngươi đúng là ngày thường rảnh rỗi dám xen vào chuyện của tai!” “Ba” Ngạn Thần đánh một cước vào mặt hẳn, máu tươi chảy ra từ khoé miệng Diêm La Thất Sát.
Hản cay mày, chửi thề một tiếng “Chết tiệt” Ngạn Thần nắm lấy cảm của hắn ta, khí lực rất lớn, Tô Nhiên có thế nghe được âm thanh của xương hàm kêu lên.
Thế nhưng, Diêm La Thất Sát không hê cảm thấy đau đớn.
“Ngươi là kẻ nào lại to gan động tới người của ta?” “Người của ngươi? Cô ta từ khi nào là người của ngươi?” Có vẻ như, hẳn ta không hề muốn phối hợp với Ngạn Thần.
Hắn buông tay ra, ngữ khí mang theo tia lạng băng cùng tia trào phúng “Muốn ta cho ngươi hồn bay phách tán?” “Hahaha, ngươi nghĩ mình là ai?” “Cạch” ngay lúc này, cánh cửa phòng bị bật mở, Tô Lăng một thân váy ngủ màu trắng bước vào, bộ dạng có chút ngái ngủ.
“Tô Nhiên, có chuyện gì xảy ra vậy?” “Tô Lăng!” Lời này là Diêm La Thất Sát nói đi ra, hắn quật người muốn thoát khỏi sợi dây chết tiệt kia..