Diêm Vương đứng lên khỏi ghế, hắn phất tay rời khỏi hoa viên Diêm La điện.
Diêm La Thất Sát bị hai tên Hắc Bạch vô thường dẫn đi.
“Ba, con không muốn bị nhốtttt!” “Câm miệng, sám hối cho ta” bên tai y truyền đến giọng nói cảnh cáo của ba mình.
Y khóc không ra nước mắt! Buổi sáng...!
Tô Nhiên dậy từ rất sớm, tối qua cô không thể chợp mắt được, cho nên dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, vận động một chút.
Cô đứng trước gương phòng tắm, bộ dạng Tô Nhiên trong gương có chút thất thân.
Vết bầm do Diêm La Thất Sát gây ra trên cổ cô hiện rõ năm ngón tay, nhất thời cô không biết xử lí thế nào.
Qua một lúc, Tô Nhiên xối nước lên mặt cho thanh tỉnh.
Quầng mắt thâm quầng vì suốt đêm thức trắng, cộng với vết thâm ở cố, nhìn bộ dạng hiện tại suýt nữa cô chết lặng tại chỗ.
Thật không nhận ra bản thân mình như vậy.
Cô bước ra khỏi phòng tắm, chợt, cô giật mình.
Ánh mắt dồn hết lên người đứng chắn trước cửa.
Cô có chút run sợ, đưa chiếc khăn lau mặt lên che đi chiếc cổ của mình.
“Anh...anh tới lúc nào vậy?” Tô Nhiêm lên tiếng hỏi một câu nhằm muốn đánh trống lảng.
Ngạn Thần tiến lên trước mấy bước, cự ly của hai người kéo gân trong giây lát.
Mày hắn nhíu chặt, bàn tay giật lấy chiếc khăn lau mặt của cô ra.
Hắn ấn bàn tay lên cổ, kết quả làm cô đau, Tô Nhiên khẽ rên lên một tiếng “Ahhhh” Hắn vận khí, một luồng khí lực truyền vào người Tô Nhiên.
Ngay lập tức, vết bầm biến mất, con đau cũng xua tan.
Cô đưa tay lên cổ sờ thử, phát hiện không những không cảm thấy đau mà còn có thể lắc lắc đầu.
Cô nhìn hẳn, ánh mắt đầy cảm kích “Anh là sao mà hay vậy?” “Tối qua không ngủ sao?” Tô Nhiên có chút do dự.
Rời khỏi cửa hàng, Tô Nhiên xách một túi đồ trên tay.
Cô đi bộ khoảng hai ba trăm mét, công viên hiện ra trước mắt.
Tô Nhiên bước đến ghế đá phía trước, ngồi xuống nghỉ ngơi và hóng gió.Cô không biết rằng, từ nhà cho tới cửa hàng tiện lợi, rồi ra công viên, luôn có một người theo sát sau lưng cô.
Thời điểm hiện tại đang là tháng cô hồn, âm khí ở nhân gian rất dày đặc, cô hồn, vong linh ở Âm Ti Địa Phủ được thả ra nhiều.
Tô Nhiên lấy một chai nước trong túi đồ ra uống.
Cô vừa uống được một ngụm, Ngạn Thần đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Hắn tuỳ tiện vắt chéo hai chân, cũng học đòi lấy một chai nước khác của cô ra uống.
“Ơ ơ.."
cô há hốc mồm.
“Đây là đồng uống của người trân sao? Không tệ” hắn nhếch mép, là lần đầu hắn thử qua nước ngọt của người phàm.
Chợt, một loạt tiếng khóc của trẻ con vang lên gần đó.
Tô Nhiên quét mắt tìm chủ nhân của tiếng khóc kia, là một cô bé đang đứng cạnh cầu trượt tay ôm lấy mặt khóc nức nở.
Tô Nhiên muốn lại gần dỗ nó, kết quả bị Ngạn Thần ngăn lại “Cô muốn doạ chết nó đấy à?” Vẻ mặt cô lúc đó kiểu “.....", chính là không hiểu ý của hắn.
Ngạn Thần đặt chai nước xuống, con bé lập tức chạy tới chỗ mẹ của mình.
Mẹ của nó thấy con quấy khóc liên đi tới, con bé nhào vào lòng mẹ mình khóc nức lên.
Cô gái kia xoa xoa đầu nó, mỉm cười hỏi “Sao vậy bé con của mẹ” “Mẹ ơi...huhu...chị gái kia...chai nước của chị ấy biết bay...huhu con sợ quá” Tô Nhiên cứng họng, cô bị hắn kéo một phát, cả người ngồi xuống ghế đá..