Một giọt nước mắt rơi xuống trên tay Tô Nhiên.
Trong tiềm thức đang bị nhấn chìm ở sâu dưới đáy đại dương, Tô Nhiên mơ hồ nghe thấy thanh âm của Tô Lăng.
Nàng đang gọi cô, quan trọng hơn là nàng đang khóc! Tô Nhiên cảm giác như bàn tay của mình truyền đến một cảm giác nóng, rất nóng.
Tựa như từng giọt nước mắt của nàng là những ngọn lửa.
Thế nhưng, cô cũng cảm giác được cơ thể của cô đang bị phong ấn, nó trở nên nặng trịch, tựa như một tảng băng đè nặng cả thân thể, đến cả mắt cũng mở không nổi.
Ngạn Thần phát hiện bả vai của nàng run nhẹ, hắn hếch mắt ám hiệu cho Diêm La Thất Sát.
Y cũng nhận thấy vậy, tiến lên trước ôm lấy bả vai Tô Lăng nhẹ nhàng trấn an "Tô Lăng, em bình tĩnh lại một chút"
"Tô Nhiên....làm ơn tỉnh lại đi em"
"Chị đang đợi em....Ngạn Thần cũng rất...mong em tỉnh lại đấy..."
"Tô Lăng, được rồi, chúng ta về thôi!!"
Nàng nắm tay Tô Nhiên càng chặt, áp bàn tay của cả hai lên má mình để cảm nhận một chút sinh khí của cô.
Nước mắt Tô Lăng chảy đài trên gò má, trượt xuống miệng.
Hoá ra, nước mắt có vị mặn và chát!! Nàng dường như bỏ qua mọi lời nói và hành động của Diêm La Thất Sát, tâm điểm chú ý của nàng giờ đây là Tô Nhiên.
"Con bé ngốc này...sao em bướng bỉnh thế?"
"Tôi đưa cô ấy về"
Diêm La Thất Sát ngẩng đầu nói với Ngạn Thần.
Hắn gật nhẹ đầu.
Y ôm chặt lấy bả vai của Tô Lăng đỡ người nàng đứng lên, sau đó tự điều khiển mọi bước chân của nàng.
Y nói "Cô ấy là quá kích động, chúng tôi trở lại phòng bệnh trước"
"Lúc nào bình tâm rỗi hằng tới"
Diêm La Thất Sát gật gật đầu, ôm lấy người nàng quay lưng bước đi khỏi phòng bệnh.
Tô Lăng giống như người mất hồn bị Diêm La Thất Sát dẫn đi khỏi phòng bệnh của Tô Nhiên.
Nàng cúi đầu xuống, khóc lóc thành tiếng, nét mặt không có một chút sinh lực nào.
Y để nàng ngồi xuống giường, tháo dép dưới chân và đưa chân lên, kéo chăn đắp lên người Tô Lăng.
Diêm La Thất Sát mở điều hoà, sau khi đặt điều khiển xuống bàn liền nói "Không được khóc nữa, ai cho phép khóc mà khóc"
"Thất Sát....con bé sẽ tỉnh lại...đúng không?"
Nàng trong bộ dạng nước mắt lưng tròng hỏi.
Diêm La Thất Sát tiến đến cạnh người nàng, lấy khăn lau mặt cho nàng rồi trả lời "Em yên tâm, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi"
Tô Lăng bắt đầu tự trách bản thân mình.
Là nàng đã gây ra cơ sự này cho em gái mình, nếu như không phải là nàng đưa Tô Nhiên đi thì đã không xảy đến kết cục bi thảm ngày hôm nay.
Nghĩ đến vậy, nàng lại tiếp tục rơi lệ.
Diêm La Thất Sát không nỡ nhìn thấy nàng khóc, Y ôm lấy Tô Lăng, áp sát mặt nàng vào lồng ngực của mình.
Tiểu Lăng Lăng ngoan, không cho phép em khóc nữa, em khóc tôi sẽ rất đau lòng.
Tiếng nấc không ngừng phát ra từ trong lông ngực của Diêm La Thất Sát, Y vỗ nhẹ tay lên vai nàng, không nhẫn tâm nhìn thấy nàng khóc.
"Ngoan, có Ngạn Thần chăm sóc cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi"
"Thất Sát...có phải tôi đã hại con bé không?"
"Không phải lỗi của em, mau nín thôi nào!!"
Tô Lăng không nghe lời, vẫn tiếp tục khóc lóc cho đến khi ngủ thiếp đi mới thôi.
Diêm La Thất Sát từ từ đặt người nàng nằm xuống gối, hắn kéo chăn đắp lại và hành động một cách nhẹ nhàng không dám khuấy động đến giấc ngủ của Tô Lăng.
Nữ nhân từ sau khi tai nạn lập tức không xuất hiện nữa.
Ẳ ta lường trước được Ngạn Thần nhất định sẽ tìm ra tung tích, chỉ có một chỗ hắn không dám tới là Thuỷ Tộc.
Ả đang trong quá trình bế quan cho nên không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Bế quan, một phần là muốn tu dưỡng, một phần nữa là muốn trốn tránh sự truy lùng của Ngạn Thần.
Thuỷ Tộc.....!
Quang Thánh Tiễn cùng Thuỷ Quân và Thuỷ Hậu chơi cờ trong hoa viên của cung điện.
Bề ngoài trông có vẻ lão Quang Thánh Tiễn đã già đi nhưng khí chất cùng sự tuấn mỹ thì vẫn như ngày nào.
Lão đặt nước cờ xuống bàn sau khi suy nghĩ rất kĩ, lão cười cười nói với Thuỷ Vương đang ngồi phía đối diện mình "Thuỷ Quân, xin mời"
Cả hai nhìn nhau, chợt cười rộ lên một tiếng "Hahaha".
Tiếng cười thể hiện được sự thỏa mãn cùng vui mừng.
Thuỷ Vương chăm chú lướt mắt trên những con cờ bóng loáng.
Ngài sờ sờ chiếc cằm của mình, suy nghĩ rơi vào sự tập trung cao độ.
Bàn cờ đã đi đến hồi kết, chỉ có một bên thắng cho nên mọi nước đi cuối cùng cần được người chơi đưa ra quyết định đúng đắn.
Chơi cờ, cũng giống như hai tộc đấu một ván sinh tử.
Sẽ có một bên thẳng, và sẽ có một bên phải nhận thua.
Người chơi cờ là người lãnh đạo, từng quân cờ là các đại tướng quân sư nghe theo sự chỉ dẫn và quyết định của người lãnh đạo.
Những quyết định cuối cùng là những quyết định vô cùng quan trọng, nếu đầy là một trận đấu mà nói, sự thắng bại phụ thuộc vào sự thông minh nhanh trí của người chơi.
Thuỷ Hậu chống tay lên cảm, nàng tuỳ tiện đưa hạt khô lên miệng ăn.
Nàng ngồi cạnh người Hứa Quân, xem hắn cùng Quang Thánh Tiễn đại nhân chơi cờ.
Chợt, Hứa Quân liếc ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt của hắn vẫn tập trung cao độ.
Nàng cười cười "Sao lại nhìn ta?"
"Nàng thử nói xem, ta nên thắng ở nước cờ này hay cho Quang đại nhân một cơ hội"
Cái tên Hứa Quản này thật đáng ghét.
Hắn lúc nào cũng nghĩ ra chiêu trò để trêu chọc nàng.
Nàng liếc nhìn Quang Thánh Tiên ngôi đối diện, hỏi "Quang đại nhân, ngài đừng có mà nhân nhượng như thế chứ?"
Lời nói này của nàng là cố ý châm chọc Hứa Quân một câu.
Không ngờ rằng, Quang Thánh Tiễn vì sự trêu chọc này mà cười một cách rất hả hê.
Lão hướng phía Hứa Quân nhún nhường nói "Thuỷ Quân, quả thực lão đã thua"
Hứa Quân lúc này mới dương dương tự đắc liếc xéo nàng, nhếch nhẹ khoé môi "Muốn thẳng được ngài, ta quả rất vất vả"
"Haha, lão còn thua kém ngài rất nhiều"
"Tiền bối, ngài không nhất thiết phải khiêm tốn trước mặt ta"
Hừ hừ....nàng bĩu bĩu môi nhìn hắn.
Quang Thánh Tiễn cùng Hứa Quân cười đến vui sướng.
Thuỷ Tộc vẫn là có hai con người có thể hiểu nhau một cách ăn ý quá đỗi.
Bầu trời hôm nay ở Thuỷ Tộc rất đẹp.
Quang Thánh Tiên đứng dậy, tiến đến phía trước hoa viên nhìn ra bên ngoài vườn hoa.
Lão có chút ngây người.
Nhớ đến trước đây, lúc Túy Linh còn nhỏ tuổi, nàng vui chơi cùng Thuỷ Hậu ngay trước hoa viên này.
Lúc đó, Quang Thánh Tiễn cùng Hứa Quân và Thuỷ Tổ đánh cờ trong mái đình này.
Ba người, Hứa Quân, Thuỷ Hậu của hẳn cùng Túy Linh chơi đùa với nhau rất thân thiết.
Về sau, nàng được gả đi Ma giới, cuộc vui cũng dần tắt.
Tình cảm của Quang Thánh Tiễn đối với nàng là hết mực yêu thương, nhưng kể từ khi nàng được gả cho Ngạn Phong, tình thương đó đã được ông ấy cất giấu đi trong lòng.
Quang Thánh Tiễn cười nhạt "Túy Linh, con sống có tốt không?"
"Ngạn Phong có thật sự đối xử tốt với con?"
"Con gái ngốc của ta, có biết ta rất nhớ con không?"
Nụ cười trên môi ông ấy trở nên cứng đời! Mọi kí ức đẹp đẽ, rồi cũng sẽ được cất giấu đi.
Tất thảy, chỉ còn lại những cánh hoa đụng đưa, người cũng đã không ở đây nữa.
Hứa Quân đút cho Thuỷ Hậu của hắn một miếng quả khô, ánh mắt vô cùng cưng chiều nàng "Cái miệng hư, chỉ biết ăn mấy thứ đồ vặt"
"Hứ, mặc ta"
Thuỷ Hậu vẫn luôn được hắn yêu thương hết mực, điều đó làm cho Quang Thánh Tiễn ghen tị thay cho con gái yêu của ông ấy.
Mọi người sống thực tốt, chỉ có nàng phải chịu thiệt thời..