Ngạn Thần mơ màng tỉnh lại, cảnh vật xung quanh hiện rõ trong tâm mắt, hẳn phát hiện đã ở điện của chính mình từ lúc nào.
Hắn cố gắng ngồi dậy trên giường, lão giã Quan Phùng bị tiếng động làm cho đánh thức.
Lão giật mình, tiến đến đỡ lấy người Ngạn Thần, cố định hắn ngồi tựa lưng vào thành giường.
"Cậu tỉnh"
"ừ".
Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRUмtгцу en.
м E --
"Cảm thấy trong người thể nào?"
"Không sao"
"Sắc mặt không được tốt, cậu nên nghỉ ngơi tu dưỡng một thời gian"
Lão có lòng khuyên nhủ một câu.
Thế nhưng, lão nghĩ mình có thể khuyên được một người tuỳ ý như Ngạn Thần sao? Điều này là không thể.
Hắn vận khí tức, linh khí yếu ớt nhanh chóng hợp thành, sau đó tản dần.
Ngạn Thần đưa bàn tay của mình lên, thử vận khí một lần nữa, kết quả giống như lúc nãy.
Hắn tức giận, đấm mạnh tay xuống giường, nhưng với sức lực hiện tại của hắn, chiếc giường chỉ bị rung nhẹ.
"Mẹ kiếp!"
Hắn chửi thề một tiếng, sau đó ôm lấy lồng ngực đang đau nhói của mình.
Quan Phùng ngồi yên trên ghế, mặt không biểu tình "Vô ích thôi"
Sau đó, ông ta truyền vào người hắn một cô khí lực.
Lập tức, linh khí bao phủ quanh người hắn, đồng thời hắn vận khí tức lại một lần nữa, cuối cùng cũng thành công.
Lão thở ra một hơi thở nặng nề, đợi hắn lấy lại sắc mặt rồi hãng cùng hắn nói chuyện.
Ngạn Thần thu lại linh khí, sắc mặt hắn cũng thay đổi, không còn tia nhợt nhạt trên gương mặt tuấn mỹ của hản nữa.
Hẳn ngồi yên trên giường, ánh mắt đồn về phía Quan Phùng hỏi chuyện "Nương của tôi thế nào rồi?"
"Chủ nhân đã giải trừ phong ấn, nương của cậu đang tu dưỡng tại chính điện của ngài ấy"
Ngày nào Ngạn Phong cũng ở cạnh giúp nàng tu dưỡng khí lực, hắn bỏ bê triều chính làm cho công chúng trên dưới Ma giới không khỏi phàn nàn, trách móc.
Có nhiều người muốn đem Tuý Linh trở về Thuỷ Tộc.
Cũng có một phe phái đồng tình việc Ma Vương của bọn họ từ hôn với nàng.
Ngạn Phong võ cùng đau đầu, trốn tránh việc lên triều mấy hôm nay.
Ngạn Thần phong toả điện không cho bất cứ ai tới làm phiền, hắn khép mình tu luyện suốt mấy ngày.
Thân thể sớm đã hồi phục nhưng hắn muốn tu dưỡng thêm để đạt đến cảnh giới mới.
Hẳn tu luyện trên tảng đá thiên sinh, Ngạn Thần mơ màng hé mở đôi đồng tử, da đầu co giãn một chút.
Hắn đưa tay xoa xoa thái dương, một lúc sau rời khỏi chỗ tu luyện.
Ngạn Thần đứng cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Đêm đen bao phủ lấy không gian, làn khói mỏng che mất cảnh vật, đêm ở Ma giới thực lạnh lẽo.
Hản nhíu mày, thất thân nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định rời đi khỏi điện.
Tô Nhiên vẫn trông coi tiệm hoa như ngày thường, hôm nay Tô Lăng được nghỉ cho nên cùng cô ở tiệm.
Diêm La Thất Sát không thấy bóng dáng đâu, đoán phỏng hắn đang chữa trị cho Tiêu Dao nên không thể quấn quýt Tô Lăng.
Thực ra, là Tô Nhiên không nhìn thấy được hắn, Diêm La Thất Sát ẩn mình đi, hắn vẫn luôn theo sát bên cạnh Tô Lăng đấy thôi.
Ngạn Thần xuất hiện, hắn một cước đem người Diêm La Thất Sát đánh cho hiện nguyên hình.
Y nhân lúc không chú ý bị đánh bay, cả người nằm chật vật dưới đất, chửi thề một tiếng "Chết tiệt, mắt để phía sau mông đấy à?"
Hẳn đưa tay, tính đem một cước nữa trao tặng cho Y nữa nhưng nhìn bộ dạng của Y thấy đáng thương nên hắn dừng tay..