Tô Nhiên cùng Tô Lăng tạm biệt hai người bọn họ trở lại nhà.
Thực ra thì, Ngạn Thần vẫn luôn đi bên cạnh Tô Nhiên và Diêm La Thất Sát lại tiếp tục theo sát Tô Lăng.
Chỉ là, nàng không hề hay biết.
"Tô Nhiên, người đàn ông lúc nãy ngồi cùng em có quan hệ với em như thế nào vậy?"
"Anh ấy với em chỉ là bạn thôi"
"Chị thấy anh ta rất quan tâm em, đặc biệt là đôi mắt anh nhìn em rất khác với cách ảnh nhìn chị"
Tô Lăng chắc chắn quan sát rất kĩ từng biểu cảm của Ngạn Thần dành cho Tô Nhiên.
Nàng nhận thấy, mối quan hệ của hai người họ không hề đơn giản.
Cô cười mỉm "Em cảm thấy anh Thất Sát cũng rất quan tâm tới chị"
"XỊ, "Từ đầu tới cuối ảnh chỉ chú ý tới mình chị, rồi còn gắp đồ ăn cho mình chị thôi"
"Cái tên đấy nhắc làm gì?"
Tô Lăng nhếch môi, quay mặt ra bên ngoài cửa kính.
"Haha"
Cô cười rộ lên một tiếng, liếc mắt qua người đàn ông đang ngồi trên ghế lái phụ, nhưng tiếc là chỉ thấy bóng lưng của hắn.
Ngạn Thần nhìn Tô Nhiên qua gương chiếu hậu, ánh mắt hẳn có chút phức tạp nhìn người trong gương.
Tô Nhiên ngủ một giấc tới chiều.
Gô bị tiếng gọi của Ngạn Thần làm cho tỉnh giấc, hăn khoanh tay trước ngực đứng trước giường cô.
Tô Nhiên mơ màng mở mắt liếc nhìn hắn, sau đó quay người vào góc tường ôm lấy gối ôm ngủ tiếp.
Hắn lạnh lùng giật lất chiếc gối ôm của cô quát "Cô có phải là con gái không vậy?"
"Trước mặt anh tôi không quan trọng chuyện giới tính của mình".
Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm
Tư thế nằm của Tô Nhiên có chút xuề xòa và không được coi trọng trong mắt chính cô.
Giọng người đàn ông thấp trầm lạnh lẽo vang lên "Nếu còn không muốn dậy tôi sẽ ném cô ra ngoài cửa sổ"
"Ai za, tôi buồn ngủ lắm anh biết không?"
Cô cố chấp, tiếp tục ngủ.
Ngạn Thần dùng ánh mắt nhấc bổng người cô lên.
Chỉ thấy, Ngạn Thần ăn uống vô cùng ngon miệng.Reng...reng....!
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Tô Nhiên đặt ly rượu xuống bàn, nhấc di động nhận máy "Alo Tiểu Mao"
"Tô Nhiên, hôm nay tiệm hoa không mở cửa sao?"
"Không, hôm nay nghỉ"
"Hôm nay là ngày gì hả chị?"
"Đâu có, chị muốn cho cậu một ngày vui chơi thỏa thích nên nghỉ đấy"
"Vâng chị"
"Ngày mai sẽ làm việc bình thường, cậu lấy hoa sớm hơn một chút nhé"
"Em biết rồi"
Cúp máy, cô đặt di động sang một bên, liếc nhìn Ngạn Thần một chút.
Tô Nhiên đem nửa miếng thịt mình còn chưa cắt mang qua đĩa của hắn, cô cười mỉm, nét cười nhẹ nhàng mềm mại "Nếu như cảm thấy ngon thì ăn thêm phần của tôi đi"
Hắn liếc nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Tô Nhiên tiếp lời "Tôi không cảm thấy đói, anh cứ yên tâm mà ăn thật ngon miệng"
"ừ"
Hắn cúi xuống tiếp tục cắt thịt.
Tô Nhiên xiên một miếng thịt cho lên miệng, vị ngọt của nước sốt sền sệt ngấm vào đầu lưỡi.
Gô dán chặt mặt lên người Ngạn Thần, trên môi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.
Tô Lăng nghe tin lão sếp của mình bị thương, nàng cùng hội chị em đồng nghiệp tới bệnh viện thăm khám.
Trong khi mọi người xúm lại hỏi chuyện thì nàng ngồi ở một góc đưa di động ra chơi game và ăn hoa quả.
Chị đồng nghiệp đi tới, hỏi "Em không hỏi thăm lão ta một chút sao?"
"Có mọi người rồi, em nghĩ mình không cần thiết nữa".