"Này, bỏ tay tôi ra cái coi, nhiều người đang nhìn chúng ta"
Tô Lăng quét mắt một vòng xung quanh, những nhân viên trong công ty đang dồn ánh về phía nàng.
Có những ánh mắt ghen tị, cũng có những ánh mắt chán ghét.
Diêm La Thất Sát xem lời nói của nàng tựa như làn gió thoảng qua tai, căn bản không để ý, tiếp tục bước đi.
"Thất Sát, anh muốn đưa tôi đi đâu đây"
"Anh có nghe thấy tôi nói không? Này!!"
Gổ tay nàng bị siết chặt, muốn thoát khỏi rất khó khăn.
Phó giám đốc đi ngang qua người hắn, Y chợt dừng bước cúi đầu cung kính chào "Thưa ngài"
Hắn không biểu tình, lướt qua tựa như người kia chỉ là không khí vậy.
Diêm La Thất Sát đợi thang máy, hẳn vẫn nằm lấy cổ tay Tô Lăng.
Cho đến khi lên tới phòng làm việc riêng của hẳn, Tô Lăng mới được thoát khỏi bàn tay hẳn.
Nàng bước vào bên trong, cách bày biện chẳng khác nào phòng làm việc của chủ tịch công ty.
Bàn làm việc bằng gỗ lim bóng loáng, có tủ đựng tài liệu, giá sách và bàn trà tiếp khách.
Tô Lăng bước đến trước cửa sổ, nàng đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài.
Vị trí của nàng so với mặt đất thật cao! "Đây là phòng làm việc của anh sao?"
Nàng quay đầu nhìn hắn cười khẩy.
Hẳn nhẹ gật đầu.
"Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp qua anh ở công ty?"
Tô Lăng làm việc ở phòng dịch được hơn hai năm rồi, người như Thất Sát nàng chưa gặp qua lần nào.
Hản ngồi xuống sopha, đầu tựa vào thành ghế, hai chân vắt chéo lên, ánh mắt Diêm La Thất Sát xao xuyến nhìn Tô Lăng trả lời "Tôi là đối tác của công ty, cũng được coi là cấp trên của em"
"Ôh, anh hợp tác với công ty chúng tôi từ bao giờ thế?"
"Vừa mới đây thôi"
hắn nhìn nàng nhếch môi.
"Hoá ra anh là một nhà doanh nhân thành đạt"
Ở kiếp này, hắn đã theo đuổi Tô Lăng suốt từ năm nàng 3 tuổi, tình cảm của hắn đối với nàng, xuất phát từ kiếp trước.
"Anh không sợ tôi sẽ khiến anh thất vọng vì mục đích của mình sao?"
"Tôi không sợ em từ chối, chỉ sợ em không dám cùng tôi đi chung một con đường"
Diêm La Thất Sát vẫn mỉm cười, nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng.
Hắn không tin mình sẽ không theo đuổi được Tô Lăng, hắn chỉ sợ nàng không dám cho mình cơ hội, cùng hắn bước tiếp con đường mà bọn họ đã bỏ lỡ ở kiếp trước.
Tô Lăng cuối cùng chọn cách im lặng, sự im lặng của nàng làm cho Diêm La Thất Sát cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trôi qua khoảng thời gian phá lệ im lặng, Diêm La Thất Sát quay đầu nhìn nàng, cười nói "Trời hôm nay rất đẹp, phải không?"
"Trời đẹp nhưng lòng có chút âm u"
"Tại sao vậy?"
Cùng một lúc, có đến hai vấn đề cần nàng giải quyết.
Đâu tiên là việc được thăng chức, tiếp theo nữa là chuyện Diêm La Thất Sát muốn Theo đuổi nàng.
Tô Lăng lắc đầu, hỏi "Anh đưa tôi tới phòng làm việc của mình rốt cuộc muốn nói chuyện này sao?"
"Tôi muốn mời em một bữa"
"Bây giờ tôi rất bận!!"
"Hôm nay tôi cho phép em nghỉ"
Nàng lắc lắc đầu nhìn hắn, hẳn không hiểu được những người làm công như nàng "Anh cho phép tôi nghỉ, nhưng có người sẽ không đồng ý"
"Kẻ nào không đồng ý tôi lập tức khiến hắn táng gia bại sản"
Tiếng người đàn ông vang lên trâm thấp lạnh lùng, trong mắt chứa một sự tàn nhẫn mong manh.
Tô Lăng cứng họng, trong lòng gợn sóng sợ hãi..