Tô Lăng tiếp nhận chức vụ trưởng phòng, nàng giờ đây làm việc ở phòng riêng của mình.
Hôm nay là ngày đầu nhận chức, trong lòng nàng có chút hồi hộp.
Diêm La Thất Sát mở cửa xe cho nàng, Tô Lăng thở phào một hơi rồi bước ra khỏi cửa xe.
"Em sao thế?"
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận chức, có chút hồi hộp"
"Em đã quyết định rồi?"
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Lăng đã suy nghĩ cho quyết định này của mình suốt cả ngày hôm qua.
Tối qua nàng có nói chuyện qua với Tô Nhiên, cuối cùng đồng ý tiếp nhận bộ phận mới tại công ty.
Tô Nhiên có nói với nàng "Con người phải có lúc vươn lên để khẳng định chính mình.
Chị, em tin chị sẽ làm tốt công việc của mình"
Tô Lăng cũng muốn một lần bộc phá bản thân, làm thật tốt công việc của chính mình, mục tiêu đã đặt ra không thể không thực hiện.
Diêm La Thất Sát xoa xoa đầu nàng, cười nói "Tôi tin tưởng ở khả năng của em"
Nàng ngẩng đầu nhìn hẳn, nụ cười của hắn còn chói chang hơn cả ánh nắng ngày hôm nay.
Tô Lăng nhếch khóe môi, đùa một câu "Có anh chống lưng, tôi không cần phải sợ bị đuổi đâu nhỉ?"
"Kẻ nào dám đuổi tôi cho phá sản"
"Chà"
Nàng nhấc chân bước vào bên trong công ty.
Lập tức, Trương Du Mẫn từ phương hướng nào tiến đến ôm lấy cánh tay Tô Lăng hỏi "Người đàn ông lúc nấy là bạn trai sắp tới của em hả?"
"Đúng rồi"
Nàng không ngại đùa lại một câu với Y.
"Không ổn rồi, từ bao giờ em biết thích một người thế?"
Thích? Cảm giác này được coi là thích sao? Tô Lăng cũng không biết rốt cuộc là thích, hay chỉ là rung động? Nếu như đối với Diêm La Thất Sát, nàng chắc chắn rằng là thích, hắn thích nàng, chưa tới mức là yêu nhưng đã ở ngưỡng cửa giữa "Yêu và thích"
rồi.
Tô Lăng cười cười, chọc vào trán Trương Du Mãn một cái nhẹ "Chị bị ảo tưởng đấy à?"
Cánh tay Tô Nhiên ôm lấy tay hắn, mọi sự chú ý bắt đầu dồn hết lên người hai người bọn họ "Ồh, cô ấy là em gái của Tô Lăng, thật xinh đẹp"
"Hai người bọn họ thật đẹp đôi"
Tô Nhiên gỡ cánh tay khỏi người Ngạn Thần, cô ôm lấy bó hoa hướng phía Tô Lăng tiến đến "Chị, chúc mừng chị được lên chức trưởng phòng"
"Hoa này là em tự gói sao?"
Nàng nhận lấy bó hoa từ tay Tô Nhiên, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
Tô Nhiên mỉm cười gật đầu.
Bỗng, Tô Lăng ôm lấy người cô, hai mắt rưng rưng nước "Tô Nhiên, bó hoa này thật đặt biệt!"
Đoạn mọi người ngồi vào bàn ăn rộng lớn.
Tô Lăng được chuẩn bị một chiếc bánh thật lớn, là Diêm La Thất Sát chuẩn bị chúc mừng nàng.
Nàng đưa dao cắt một nhát trên chiếc bánh kem, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên một cách giòn giã.
Diêm La Thất Sát bước đến sát người Tô Lăng, hẳn đưa ra một hộp quà, trực tiếp mở chiếc hộp màu nâu kia ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây đính một viên kim cương ở giữa hai hình trái tim.
"Ồh..."
Hắn đeo lên cổ Tô Lăng, song nắm lấy bàn tay nàng, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong chuẩn mực "Tôi chỉ hy vọng em sẽ vui vẻ đón nhận món quà này"
Tô Lăng ngại đến đỏ mặt, nàng không đam ngẩng đầu đối diện với bất cứ ai nữa.
Nàng cúi gằm mặt, cố gắng duy trì nụ cười "Thất Sát..."
Hắn biết những lời tiếp theo nàng sẽ nói ra, chỉ là, hắn không muốn một ngày vui vẻ của mọi người lại khiến Tô Lăng buồn lòng.
Hắn nhanh chóng lên tiếng để những lời nói không hay nuốt vào bụng Tô Lăng.
"Chúng ta mau khai tiệc nhé"
"Ừm".