Ngạn Thần gặp riêng Diêm La Thất Sát trên sân thượng...!
"Thật hiếm khi được Ngạn thiểu tìm đến nói chuyện"
"Bớt lời đi, cậu muốn ăn một cước của tôi?"
"Không dám, không dám"
Hai người đàn ông đứng sát nhau, chiêu cao không mấy chênh lệch.
Ánh mắt của Ngạn Thần có chút sâu xa nhìn về phía bầu trời.
Diêm La Thất Sát lại khác, đáy mắt Y hiện lên tia hứng thú, không còn dáng vẻ sợ hãi như trước đây mỗi khi gặp hắn nữa.
Là lần đâu Ngạn Thần muốn gặp riêng Y, chắc chắn có liên quan đến Tô Nhiên.
"Chuyện anh muốn nhờ tôi có liên quan tới Tô Nhiên sao?"
"Đúng vậy!"
Ngạn Thần đối với việc y đã đoán ra chủ kiến của mình không quá bất ngờ.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại == TRUMt ruyen.m e ==
Diêm La Thất Sát là người thông minh, có khi không cần Ngạn Thần lên tiếng y đã hiểu ý.
Diêm La Thất Sát mỉm cười, y cao cao tại thượng xỏ tay vào ống quần "Nói đi"
Dường như, khí chất hiện tại của y mới thực sự là truyền nhân của Diêm Vương.
"Những ngày không có tôi ở đây, phiên cậu thay tôi bảo vệ cô ấy"
"ồh""
Ý tứ của Ngạn Thần vô cùng trùng khớp với suy nghĩ của Diêm La Thất Sát.
Hắn nở một nụ cười đắc ý.
"Tôi vẫn luôn do dự muốn hỏi anh một câu"
"Nói"
Ánh mắt Ngạn Thần rất lạnh lẽo, giọng nói càng lạnh.
"Anh và Tô Nhiên rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Cô ấy là người tôi nên bảo vệ"
Nếu không phải vì sợi dây chuyền trên cổ Tô Nhiên thì Ngạn Thần đã không mất công năm lần bảy lượt bảo vệ tính mạng cho Tô Nhiên.
Lúc trước, Diêm La Thất Sát từng đề cập qua chuyện Tô Nhiên nên chấm dứt sinh mạng nhỏ bé của mình từ hai năm trước.
Chẳng qua, có một điều gì đó khiến cho Ngạn Thần chưa tìm ra nguyên nhân cô có thể sống tốt đến bây giờ.
"Theo lí, cô ấy đã chết từ vụ tai nạn của hai năm trước"
Hắn trừng lớn mắt, cười rộ lên một tiếng.
Đến cả Diêm La Thất Sát cũng phải kích động vì tiếng cười đột ngột của Ngạn Thần.
"Ngạn Thần, người anh muốn tìm kiếm, cô ấy đã chết từ rất rất lâu rồi"
Diêm La Thất Sát trâm trâm buông một câu.
"Ba"
một âm thanh vang lên nghe ra rất lớn.
Ngạn Thần đánh mạnh tay vào lan can, thanh sắt không bị hư tổn nhưng là âm thanh tựa như bị phá hủy.
Giữa lồng ngực Tô Nhiên truyền đến cơn đau nhói.
Cô trượt người ngồi xuống, hai bàn tay ôm lấy lông ngực đang không ngừng nhói lên.
Hứa Tĩnh Nhiên, Tô Nhiên, bọn họ cùng lắm chỉ cùng một chữa Nhiên mà thôi.
Tại sao, trái tim coi giống như bị đâm một nhát, thật đau đớn.
"Cậu câm đi"
"Ngạn Thần, tôi sẽ giúp anh bảo vệ Tô Nhiên, nhưng anh nên nhớ, đừng lầm tưởng cô ấy chính là Hứa Tĩnh Nhiên"
"Đừng nói nữa"
Ngữ điệu của hắn vô cùng cuông giã.
Ngạn Thần vừa dứt câu, lập tức rời đi.
Diêm La Thất Sát thở ra một hơi dài nặng trịch.
Chẳng qua, y đang muốn tốt cho Ngạn Thần, cũng muốn tốt cho Tô Nhiên.
Y thất thân một lúc lâu, cuối cùng nhấc bước chân rời khỏi sân thượng.
Diêm La Thất Sát đi tới cửa xuống, lập tức Tô Nhiên bước ra từ cửa, trên tay cô ôm lấy hai lon bia hoa quả.
Gô liếc mắt xung quanh, vờ như đang muốn tìm kiếm bóng dáng của Ngạn Thần..