Tô Nhiên nhanh chóng khoá trái cửa lại, cô hoảng sợ thất thân đứng nhìn cánh cửa.
Tô Lăng cách người cô mấy bước chân, nàng quay đầu khó hiểu hỏi "Sao thế?"
Cô cố gắng định thần trong nháy mắt, lắc lắc đầu trả lời "À...ừm.."
"Mau vào tắm đi, chị nấu cơm rồi lát em chuẩn bị đồ ăn nhé"
Tô Nhiên vẫn trong trạng thái có chút hoang mang gật gật đầu.
Nàng bước về phía phòng ngủ, Tô Nhiên cũng trở về phòng của chính mình, bên đèn sáng và khoá trái cửa lại.
Diêm La Thất Sát đi đến, hắn gõ gõ cửa hỏi nhỏ "Tô Nhiên, cô không sao chứ?"
Tô Nhiên đứng tựa lưng vào cánh cửa, tim đập loạn nhịp vì cơn sợ hãi còn đeo bám.
Da đầu cô run lên, đôi môi mấp máy không ngừng "À...không...không sao đâu"
"Ừ"
Diêm La Thất Sát chỉ ừm một tiếng, sau đó, bên ngoài cửa không còn vang lên tiếng động nào nữa.
Tô Nhiên liếc mắt về phía cửa sổ, đáy mắt hiện lên sự kinh hãi.
Trong nháy mắt, cô chạy tiến đến đóng phắt cánh cửa sổ lại, kéo rèm cửa che kín phong cảnh bên ngoài.
Cô thở phào một hơi, bước đến cửa tủ lấy đồ ngủ trở vào nhà tắm.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, Tô Nhiên không hề chợp mắt nổi...!
Hình ảnh bàn tay của nữ nhân kia hướng phía mặt Tô Nhiên lao đến.
Móng tay của cô ta rất dài, rất sắc nhọn.
Nếu như không phải Diêm La Thất Sát kịp thời xuất hiện trước mặt cô, e là dung nhan của Tô Nhiên đã bị huỷ hoại trong một nốt nhạc.
Cô trở mình liên tục, cuối cùng quyết định nằm thẳng người, hai tay đặt lên bụng.
Một hồi lâu đi qua, Tô Nhiên khẽ cất giọng "Ngạn Thần"
"Anh...có đó không?"
Đáp lại lời nói của Tô Nhiên chỉ là một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiếng mưa rơi róc rách trên mái nhà, một cơn mưa phùn chợt ghé qua từ lúc cô vừa rửa bát xong.
Mưa không ngớt, đến hiện tại mưa đã nặng hạt hơn.
Ngạn Thần không ở tại, trong lòng Tô Nhiên là một mảng trống rỗng và một cỗ đầy bất an.
"Cộc...cộc...cộc"
Nữ nhân tiến đến trước mặt Tô Nhiên, ả bóp cằm cô, lực đạo rất mạnh, tựa như xương quai hàm muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Cô đau đớn nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt hết sức khó hiểu "Ngạn Thần, cô ta là ai?"
Nữ nhân trừng mắt với cô, nụ cười sau tấm khăn che đi trên mặt càng trở nên tàn nhân "Hứa Tĩnh Nhiên, cô nên chết đi, cô không được phép yêu Ngạn Thần"
"Ngạn Thần là của tôi, anh ấy là của tôi, ahahaha"
Ả ta nở một nụ cười đầy nham hiểm.
Cô lắc đầu phủ định "Không...không phải"
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, hắn lạnh lùng nhìn cô, từ đầu đến cuối không lấy một tia hương hại.
Tô Nhiên bị ả ta đẩy ngã xuống giường, cô cố gắng vịn người ngồi dậy, cả người vô tới nắm lấy cổ tay hắn.
Thể nhưng, Tô Nhiên vừa nhào đến, nữ nhân kia lập tức đá cô một cước.
Cả người Tô Nhiên ngã về phía sau, lưng đập mạnh vào tường, cô đau đớn la lên một tiếng "Áaaaa"
Đáy mắt Tô Nhiên trào trực một tầng sương mỏng, cô cau chặt mặt, ánh mắt không rời khỏi người hản.
Mà Ngạn Thần, không nhìn cô đến một ánh mắt.
Tại sao? "Hứa Tĩnh Nhiên, Ngạn Thần muốn cô chết đi, vĩnh viễn không muốn gặp lại cô nữa"
Tô Nhiên lắc lắc đầu, nước mắt bắt đầu lã chã rơi "Không...nhất định không phải"
Rõ ràng cô biết, mình không phải Hứa Tĩnh Nhiên, nhưng là vẫn ra sức lắc đầu phủ định.
Một cô linh lực từ phía bàn tay ả ta kéo người Tô Nhiên tiến sát gần người ả.
Bàn tay nữ nhân bóp mạnh lấy cổ cô, móng tay sắc nhọn khảm sâu và đa thịt, máu tươi nhỏ xuống.
"Hứa Tĩnh Nhiên, Ngạn Thần hận cô, hắn hận cô đến thấu xương tuỷ"
Ngạn Thần không nhúc nhích, ánh mắt vô thần trống rỗng.
Tô Nhiên không thể phản kháng nữa, cô nhìn hắn cầu cứu, cuối cùng chỉ nhận lại một sự lạnh lùng đến đau lòng.
"Ngạn Thần...tại...tại sao?".