Buổi chiều...!
Ngạn Thần thật sự đã đi rồi...!
Tô Nhiên ngồi trong tiệm, cô vừa tưới hoa xong, đợi Tiểu Mao tới lấy và đi giao nữa là hết đơn của ngày hôm nay.
Bên ngoài vẫn đang mưa, lấm tấm vài hạt.
Trôi qua một lúc lâu ngồi suy nghĩ, cô bước ra phía ngoài cửa, đưa tay ra hứng mưa.
Mưa rơi những hạt li ti, bám trên bàn tay Tô Nhiên, ẩm ướt.
"Hy vọng đây chỉ mới là khởi đầu, cơn mưa khởi sự cho mọi hy vọng của bản thân"
Cô mỉm cười.
Chỉ hy vọng, sau khi cơn mưa qua đi, lòng lại cảm thấy vui vẻ, phấn chấn lên một chút.
Tiểu Mao dừng xe bên cạnh hiên nắng, y nhanh chóng cởi bỏ áo mưa, bước vào trong bàn trà ngồi.
Tô Nhiên theo sau y bước vào bên trong "Cậu giao nốt đơn cuối cùng nhé"
Y uống một ly trà, đầu hơi ngẩng nhìn Tô Nhiên, sau đó liếc mắt qua bó hoa tươi tắm đang được đặt trên giá.
"Ngày mai em đưa đơn cho chị sau nhé"
"Ừ, có việc bận sao?"
Tiểu Mao nhẹ gật đầu, nét mặt buồn buồn "Bố em đổ bệnh phong hàn, em đi lấy thuốc cho ông ấy"
"Chú bệnh từ khi nào"
"Tối hôm kia đi làm về em thấy người bố ướt nhẹp, sáng hôm qua người phát sốt, đi khám và chuyên nước rồi nhưng chưa thấy khá lên"
Y thật thà kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Tô Nhiên vỗ nhẹ lên vai Tiểu Mao, cô mỉm cười nhẹ nhàng giống như một lời an ủi.
Cô đứng lên, tiến đến giá đặt hoa, gói lại gọn gàng rồi đưa cho Tiểu Mao "Mau giao hoa rồi đi mua thuốc cho chú đi"
"Vâng ạ"
Tiểu Mao nhanh chóng xin phép Tô Nhiên rời đi giao hoa, còn mua thuốc cho chú Thẩm nữa.
Cô nhìn theo bóng lưng Tiểu Mao rời đi, nét mặt thẳm thảm buồn.
Tiểu Mao mất mẹ từ sớm, học xong cấp hai liền tìm việc làm, từ bưng bê, rửa bát, phát tờ rơi khắp mọi nẻo đường đều đã thử qua.
Cuộc sống của cậu vốn không bằng phẳng, phải chịu khó từ khi còn nhỏ.
Chú Thẩm một thân nuôi cậu, học hết cấp hai, cậu xin ba đi làm.
Chú làm thuê làm mướn cũng không mấy sung sướng.
Chú Thẩm tính tình hiền lành, ăn ở biết điều, cho nên chú không muốn làm phiên đến Tô Nhiên một chút nào.
Gô đỗi lại giúp được chú chút nào vui chút đấy, bởi vì Tô Nhiên từ sớm xem chú giống như bố nuôi của mình vậy.
"Chú cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, con làm một chút sẽ xong ngay thôi"
Chú Thẩm còn chưa kịp lên tiếng từ chối, Tô Nhiên nhanh nhẹn tiếp lời "Chú phải ăn để còn uống thuốc nữa"
Trôi qua một lúc do dự, chú Thẩm khách sao nói "Con...chú làm phiền con quá...aizzz"
Tô Nhiên cười cười, xách đống đồ ra nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
"Chú nghỉ ngơi đợi con chút nhé"
Chú Thẩm nhìn theo bóng lưng Tô Nhiên cười cười.
Đứa trẻ này vừa tốt bụng lại ngoan hiền, chu rất quý trọng Tô Nhiên là đằng khác.
Tô Nhiên vào bếp, soạn đồ ra từng món và bắt tay vào nấu cháo cho chú Thẩm.
Trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Nhiên bưng một tô cháo thịt bằm vào trong phòng chú Thẩm.
Lúc vừa tới cửa, cô vô tình nghe tiếng ho khan của chú.
Tô Nhiên bước vào bên trong, chú Thẩm lập tức giấu chiếc khăn dính máu đi, vô tình cô nhìn thấy.
Cô im lặng tiến đến, đặt cháo xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường rồi kéo ghế ngồi cạnh người chú.
"Chào tới rôi đây"
"Tiểu Nhiên của chúng ta thật là khéo tay"
chú cười yếu ớI.
Tô Nhiên bưng tô cháo trên tay, cô khuấy đều cháo trong bát, sau đó múc một muỗng bón cho chú Thấm "Chú mau ăn đi, cháo vừa ấm lắm ạ"
"Chú tự ăn được rồi, không cần phiền đến con nữa đâu"
Tô Nhiên mỉm cười, đưa tô cháo cho chú Thẩm "Chú cẩn thận kẻo nóng"
"Chú biết rồi".