Chương 1121
“Ừ, đích thực rất có ý cảnh!” Lưu Thiên Hàn thu hồi tầm mắt từ bên một đôi tình nhân nhỏ đang dính lấy nhau như trẻ song sinh dính liền về, không mặn không nhạt nói.
Bị Lưu Thiên Hàn một mạnh ghét bỏ như vậy, dù da mặt Nhan Nhã Tịnh có dày hơn nữa, cô cũng cảm thấy có chút ngại ngùng,
Cô cười khan một tiếng, “Anh Hai, có phải anh cảm thấy em đưa anh đến nơi như này là tư tưởng không trong sáng không?”
“Nhưng mà anh Hai, giữa người yêu với nhau vốn dĩ đã không trong sáng như vậy mà! Nam và nữ ở bên nhau, làm gì có chuyện suốt ngày mắt to trừng mắt nhỏ chứ!”
Lưu Thiên Hàn tựa như có điều suy nghĩ mà nhìn Nhan Nhã Tịnh, “Vậy em cảm thấy, người yêu ở bên nhau thì nên làm gì?”
Nhan Nhã Tịnh trả lời theo thực tế, “Người có tình làm chuyện vui vẻ.”
Thực ra, chỉ cần có thể cùng anh ở bên nhau, thì bất luận làm gì, trong lòng cô đều vui cả.
Dù cho cả đời chỉ tồn tại Platonic love (Tình yêu thuần khiết, không tình dục), ngày ngày mắt to trừng mắt nhỏ, cô cũng sẽ không phiền chán.
Lưu Thiên Hàn liếc qua cặp tình nhân nhỏ bên cạnh, không khỏi nhíu mi, đây là chuyện vui vẻ mà cô nói?
Trong lòng Lưu Thiên Hàn có một người nhỏ kiêu ngạo đang ở, trên thực tế anh còn muốn làm chuyện xấu hơn cả Nhan Nhã Tịnh, nhưng một mặt khác, bảo anh theo chân một đám trẻ ranh ở nơi như này làm chuyện xấu, thật quá mất hình tượng.
Cho nên, anh một mực kiêu ngạo ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, một bộ đứng đắn, còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ.
Một mực bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như vậy, vị nam sinh bên cạnh dù có da mặt dày hơn nữa cũng không chịu nổi nữa.
Những đôi tình nhân vào khu rừng nhỏ này đều tự ngầm hiểu với nhau, không quấy rầy lẫn nhau, nào có ai giống như Lưu Thiên Hàn vậy, người đẹp như hoa ngay bên cạnh mình thì làm như không thấy, cứ một mực làm lễ chú mục (lễ chào kiểu quân đội, mắt nhìn thẳng chăm chú) với người khác!
Nam sinh nọ nhịn không nổi nữa, khiêu khích huýt sáo với Lưu Thiên Hàn, “Người anh em, làm gì mà nhìn tôi mãi thế? Lẽ nào anh không biết gì? Không biết mà đưa bạn gái ra ngoài chơi cái khỉ gì! Mau về ký túc xá cho mát đi!”
Không biết?
Lưu Thiên Hàn nhướn mi, trên đời này có chuyện gì mà anh không biết?!
Khinh bỉ! Khinh bỉ trần trụi!
Nhan Nhã Tịnh đương nhiên biết là anh biết.
Bản năng của con người, sao có thể không biết cho được.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!