Chương 1172
Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Tiêu giống như một tên ngốc sờ sờ hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay mình, đoạn cười ngốc đến suýt rút gân.
Tô Thu Quỳnh vừa đến đầu cầu thang, một cánh tay to lớn mạnh mẽ đã cứng ngắc chụp lấy cổ tay cô ấy.
Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng đến thực ra cũng được một thời gian rồi.
Hoặc là nói, gần đây chỉ cần anh ta có thời gian, thì anh ta liền giống như một kẻ đầu óc có vấn đề mà ẩn núp ngoài góc quẹo bên ngoài phòng bệnh của Lâm Tiêu.
Anh ta biết, anh ta đến, nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh ở trong phòng bệnh anh anh em em, hoàn toàn chính là tự tìm ngược, nhưng mà, anh ta không thể kiềm chế được trái tim mình muốn nhìn thấy Tô Thu Quỳnh.
Sao lại muốn nhìn thấy cô ấy đến vậy chứ!
Một khắc không nhìn thấy cô ấy, liền giống như con cá không có nước, dường như sắp chết.
Nhưng nhìn thấy cô ấy, sự thân mật của cô ấy và Lâm Tiêu, lại như từng lưỡi dao cùn, từng nhát từng nhát cắt vào tim anh ta.
Anh ta không ngừng tự nói với bản thân mình, giống như nổi điên mà nói với bản thân mình, Tô Thu Quỳnh đối với Lâm Tiêu tốt như vậy, không phải vì Tô Thu Quỳnh đã thật sự yêu Lâm Tiêu, mà chỉ là vì Lâm Tiêu đã đỡ thay cô ấy viên đạn đó, cô ấy chỉ là cảm động mà thôi.
Anh ta vĩnh viễn đều không quên được, bao nhiêu năm trước đó, Tô Thu Quỳnh cẩn thận từng li từng tí mà yêu anh ta, lấy lòng anh ta như thế nào.
Tô Thu Quỳnh yêu anh ta như vậy, dù cho có hận anh ta đến chết, cô cũng không nên yêu người đàn không khác chứ!
Nhưng mà vừa rồi, Tô Thu Quỳnh nói với Lâm Tiêu, cô hình như có chút thích anh ta rồi.
Trái tim của Chiến Mục Hàng đau như muốn xoắn lại, Tô Thu Quỳnh, sao cô ấy có thể thích Lâm Tiêu chứ!
Không thể kiềm chế cơn phiền não vì đau lòng của mình được thêm nữa, Chiến Mục Hàng từng câu từng chữ nói như ra lệnh với Tô Thu Quỳnh, “Tô Thu Quỳnh, tôi không cho phép em thích Lâm Tiêu!”
Tô Thu Quỳnh không ngờ sẽ gặp Chiến Mục Hàng ở bệnh viện, nghĩ tới Chiến Mục Hàng không chút do dự chĩa súng vào cô mà bóp cò, cơ thể của cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Nói không ra là hận, hay oán, hay tuyệt vọng, nhưng chuyện này đã qua mấy ngày rồi, cô vẫn không cách nào bình tĩnh ôn hoà mà nhớ lại.
“Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu mà không cho phép?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!