CHƯƠNG 1315
“Nam Châu, Cao Chí Minh thua Lê Mặc, em rất buồn. Anh cũng biết đấy, Cung Đình đối với em mà nói rất quan trọng.”
“Nam Châu, anh sẽ không để em thua đúng không? Nam Châu, tại sao hôm nay anh không chấm Lê Mặc điểm thấp? Bán kết và chung kết, anh có thể để Lê Mặc điểm kém được không? Tốt nhất là điểm không.”
“Nam Châu, em biết, thỉnh cầu của em có phần làm khó anh, nhưng anh ơi, em biết mà, anh sẽ không để em thua.”
“Nam Châu, cầu xin anh đừng để em thua, anh sẽ không để em thua, phải không?”
Phí Nam Châu đã không ngại thỏa hiệp với gia tộc và kết hôn với Liễu Đào để thực hiện ước mơ thiết kế của mình, điều này cho thấy rằng anh ta thực sự thích thiết kế thời trang.
Đối với anh ta mà nói, thiết kế thời trang là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.
Anh ta không muốn làm ô uế mảnh đất thuần ấy trong lòng vì một lý do nào đó.
Nhưng bây giờ, Cung Tư Mỹ cầu xin anh ta.
Đi theo Cung Tư Mỹ, bất chấp mọi thứ làm cho Cung Tư Mỹ hài lòng và thỏa mãn, nhiều năm trôi qua, Phí Nam Châu dần dần không xác định rõ đây là do anh ta quá yêu Cung Tư Mỹ hay chỉ là thói quen trong nhiều năm qua.
Nhưng dù là vì tình yêu hay chỉ là thói quen, anh ta cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Cung Tư Mỹ.
Trầm mặc hồi lâu, Phí Nam Châu nhẹ giọng nói: “Tư Mỹ, anh sẽ không để em thua.”
Nghe lời này của Phí Nam Châu, Cung Tư Mỹ biết rằng anh ta đồng ý cho Lê Mặc điểm kém bất chấp ánh mắt của công chúng.
Vị thế của Phí Nam Châu trong số các giám khảo là rất quan trọng, Cao Chí Minh đã nhận được sự ủng hộ hết mình của anh ta, đang tiến gần hơn một bước tới chức vô địch.
Ngày cô ta toàn quyền nắm giữ Cung Đình không còn xa.
Cách làm việc Phí Nam Châu chưa từng làm cô ta thất vọng, nhưng chuyện này đối với cô ta quá đỗi quan trọng, cô ta không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cô ta nghĩ bản thân đã kiểm soát được Phí Nam Châu.
Cô ta biết Phí Nam Châu thích mình đến nhường nào, chỉ cần tốt với anh ta một chút, anh ta nhất định sẽ tâm cân tình nguyện làm trâu làm bò cho cô ta, có chết cũng không từ.
Nghĩ đến đây, Cung Tư Mỹ nhẹ giọng nói với anh ta: “Nam Châu, tối nay anh ở bên em được không? Em vừa gặp ác mộng, em sợ lắm.”
“Tư Mỹ, đừng sợ, anh qua ngay.”
Tư Mỹ, đừng sợ …
Nụ cười trên môi Liễu Đào nhợt nhạt và có phần bất lực.
Thực ra anh ta cũng có lúc ôn nhu, nhưng tất cả sự ôn nhu của anh ta đều dành cho Cung Tư Mỹ.
Nhìn thấy anh ta đi ra ngoài, Liễu Đào bỗng nhiên muốn giữ anh ta lại.
Có thể trước khi chết con người thực sự có cái gì đó gọi là linh tính, cô ấy cảm thấy khi anh ta rời khỏi cánh cửa này, cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh ta.
Anh ta chưa bao giờ ôm cô ấy một cách thật lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!