Diệp Thiên trông vô cùng thản nhiên, chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, chỉ thản nhiên nói: “Đây là lời tôi nói, anh muốn thế nào??”
“Hả?”, Hứa Bác Thuần nhếch miệng cười dữ tợn, nhìn Diệp Thiên giống như nhìn một kẻ đã chết.
“Được lắm nhóc. Cậu giỏi lắm. Tôi thích những người cứng đều như cậu!”
Anh ta nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng: “Đang ở trên máy bay, tôi không so đo với cậu. Lát nữa đáp xuống thủ đô, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hậu quả của việc lỡ lời!”
Diệp Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn Hứa Bác Thuần rồi nhếch miệng cười chế giễu.
“Vậy sao, tôi rất mong đợi đấy!”