Editor: 🥩(nana)
————————————
Lộ Đinh rất thích hộp nhạc này, không chỉ vì kiểu dáng của nó mà còn vì giá cả của nó, thứ có thể khiến tình yêu này lên một tầm cao mới.
Hộp nhạc không lớn, nhưng ông chủ lại đóng gói bỏ vào một thùng bự cỡ nửa người, Lộ Đinh không nâng nổi một tay nên dứt khoát khom người bọc lại.
Đường Lâm Thâm có chút chua xót, "Đinh Đinh."
Lộ Đinh nghiêng má cọ cọ cái hộp, "Cái gì?"
"....." Đường Lâm Thâm nói: "Tối nay em ôm nó ngủ cũng được."
Lộ Đinh nghiêm túc suy nghĩ, "Không được đâu, giường quá nhỏ, ngủ không được đâu."
"Hoặc là tôi lấy cho em một cái giường đôi."
Lộ Đinh tin thiệt, hỏi hắn có thật không?
Tất nhiên là không. Nội tâm Đường Lâm Thâm dậy sóng mãnh liệt, không nói ra mà thôi—— Nếu mà có giường đôi thì có lượt cho đồ chơi này giành chỗ với mình à?
Tranh sủng với đồ chơi đúng là làm trò cười cho thiên hạ, Đường Lâm Thâm âm thầm thở dài.
Hai người lách qua cửa sau của khoa điều trị nội trú rồi đi đường cũ về, không bị y tá trưởng bắt được, hồi phục tương đối thuận lợi. Lộ Đinh vào phòng bệnh, nghe thấy tiếng Đường Lâm Thâm khóa cửa, cậu vội vã mở hộp ra.
Mới nãy ở bên ngoài chưa có nhìn kĩ, bây giờ đồ vật cầm ở trên tay, vì thế yêu thích liền thành thiên vị.
Đế hộp nhạc làm bằng gỗ hồ đào chạm rỗng, bên trong gắn các thiết bị tương tác bằng gỗ, tay cầm lắc bằng gỗ thật, bộ máy âm nhạc mạ vàng, thiết bị tương tác nối liền với một con hươu sao ở tầng trên của bệ, xung quanh được trang trí bằng cây cối, thành một cảnh rừng.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở [email protected]: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Con nai hơi giơ móng trước lên, lấy tư thế chạy nhảy chơi đùa đứng ở trong rừng rậm.
Lộ Đinh lắc tay cầm, nai con di chuyển lên xuống theo điệu nhạc du dương, thực sự giống như một tinh linh tự do vui chơi trong rừng.
Đường Lâm Thâm đặc biệt thích đôi mắt của nai con này, giống như đá quý màu đen, ấm áp và trong trẻo nhưng không thể che giấu sự linh động, giống như ánh mắt của Lộ Đinh khi nhìn về phía mình.
Dư vị vô cùng.
Đường Lâm Thâm rót nước cho Lộ Đinh, đút cậu uống một ngụm, hỏi: "Đinh Đinh, em có thích không?"
Lộ Đinh nói thích, rất đẹp.
Đường Lâm Thâm đặt cốc nước về chỗ cũ, hắn vươn ngón tay chạm vào đuôi nai con, cố ý dẫn đường, "Còn gì nữa không? Còn nhiều thứ rất đẹp."
Lộ Đinh chưa bao giờ che giấu chủ nghĩa lãng mạn của mình, "Anh ơi, đây là anh tặng tôi, anh là độc nhất vô nhị."
Ngón tay của Đường Lâm Thâm từ đuôi con nai vuốt lên tới vành tai Lộ Đinh, nói: "Ừm, ngoan quá."
Tai Lộ Đinh đỏ bừng.
Thanh âm Đường Lâm Thâm đột nhiên trở nên rất nhẹ, lại dịu dàng, giống như lông vũ vuốt tai Lộ Đinh, "Đinh Đinh, con nai con này rất giống em."
Tim Lộ Đinh đập nhanh, theo bản năng muốn chạy.
Đường Lâm Thâm kiên nhẫn đuổi theo, "Tôi sẽ gọi em là nai con."
Lộ Đinh giật mình, phạm vi dạy học của thầy cậu không rộng, chưa từng dạy qua tình huống trước mắt nên cho đối phương phản ứng bình thường hay cho câu trả lời hợp lý như nào, vì vậy cũng chỉ có thể thì thào lặp lại, "Nai con?"
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, hắn chân thành nói: "Em có thể coi nó như một biệt danh, là biệt danh của tôi dành cho em, cũng là độc nhất vô nhị."
Đôi mắt của Đường Lâm Thâm cũng ẩn chứa ánh sáng, từ đầu đến cuối Lộ Đinh không thể từ chối hắn.
"Được." Lộ Đinh nói.
Thiết kế của hộp nhạc phù hợp với quỹ đạo hành vi rập khuôn của Lộ Đinh, Lắc tay cầm khi lo lắng hoặc hồi hộp có thể khiến Lộ Đinh cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà gần đây Lộ Đinh cũng chưa cảm thấy lo lắng, cậu để hộp nhạc hát vì chính mình cũng rất vui.
"Anh ơi," Lộ Đinh chưa ăn cơm, "Tôi đói bụng."
Đường Lâm Thâm ngồi ở cuối giường bệnh đọc sách, mí mắt nhướng lên, hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Có thể ăn bánh ngọt không?"
Đường Lâm Thâm lật một trang sách, không nói gì.
Lộ Đinh xấu hổ cười cười, tự mình sửa sai: "Tôi uống nhiều thuốc giờ miệng đắng quá."
Đường Lâm Thâm khép sách lại, hắn nghiêm mặt không cười, nói hết bánh ngọt rồi.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở [email protected]: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
Lộ Đinh có chút mất mát.
"Bánh ngọt trong tủ lạnh hết hạn sử dụng rồi, ăn không được nữa," Đường Lâm Thâm không nhanh không chậm nói: "Tiệm bánh ở bên ngoài chưa đóng cửa nhưng bánh ngọt chưa xuất hàng đã để cả ngày, vị cũng hết ngon."
Lộ Đinh chăm chú nghe Đường Lâm Thâm nói, không hiểu hắn có ý gì, ngây ngốc nhìn hắn, "Hả? Không sao, tôi không kén ăn đâu."
"Chỉ sợ em không kén ăn," Đôi mắt của Đường Lâm Thâm bốc cháy phát hoảng, hắn dừng một chút, hỏi: "Nai con, miệng có đắng không?"
"Ừm, Lộ Đinh nói: "Không có mùi vị gì hết."
Đường Lâm Thâm đưa tay sờ sờ túi quần, không biết sờ cái gì, rất thần bí. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, không giải khát, "Nhắm mắt lại."
Lộ Đinh rất nghe lời, nói ò, nhắm mắt lại.
Đường Lâm Thâm không giấu bảo bối gì, chỉ có mấy viên đường, vừa mới cầm mấy viên ở quầy quà tặng, vị chanh.
"....."
Hiến bảo vật gì chứ.
Đường Lâm Thâm âm thầm thở dài, anh chà xát giấy kẹo ra tiếng xào xạc rất khẽ, lại ngứa ngáy. Ánh mắt Đường Lâm Thâm không dám nhìn lên mặt Lộ Đinh, nhưng từ và sắt có lực hấp dẫn khó hiểu, sẽ không tự chủ được mà hút lấy nhau.
Lộ Đinh cảm nhận được sự ấm áp quanh người, cậu mở mắt ra, thấy Đường Lâm Thâm, giật nảy mình, thốt lên, "Anh."
Đường Lâm Thâm không thể kìm nén được nữa, hắn lung lay sắp đổ, lại phải cố giữ phong thái dịu dàng còn lại của mình vì sợ làm Lộ Đinh sợ chạy mất.
"Nai con," Đường Lâm Thâm mở bàn tay ra, vừa vặn hai viên, giấy gói kẹo được gói một nửa ở trên mặt kẹo, "Bánh kem hết rồi, tôi chỉ có kẹo ở đây, em có muốn ăn không?"
Lộ Đinh gật đầu, cậu liếm liếm môi dưới, nói ăn.
Đường Lâm Thâm chọn một viên trong đó, đầu ngón tay cầm kẹo lên, động tác của hắn so với phản ứng của đại não trực tiếp hơn xém chút nữa đã đưa đến bên môi Lộ Đinh, khi phản ứng lại trong lòng run lên.
Thật không hàm súc.
Hô hấp của Đường Lâm Thâm có chút gấp gáp, nặng nề chớp mắt quan sát phản ứng của Lộ Đinh.
Lộ Đinh không có phản ứng gì, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như trước, có thể nổi lên một chút gợn sóng, cũng chỉ thể hiện trên lông mi khẽ run.
Đường Lâm Thâm khàn giọng gọi một tiếng: "Nai con..."
Có lẽ Lộ Đinh còn chưa quen với biệt danh mới này, cậu không đáp lại Đường Lâm Thâm, giống như tất cả sự chú ý của mình đều dồn hết vào kẹo trên đầu ngón tay.
Với tiền đề rằng Đường Lâm Thâm chưa chuẩn bị trước, Lộ Đinh vươn đầu lưỡi chạm vào viên kẹo.
Đầu lưỡi rụt lại đảo một vòng trong miệng, lại cảm thấy chưa đã nghiền, nếm không ra mùi vị, Lộ Đinh chớp chớp mắt, cũng làm theo như vậy, đụng chạm biến thành liếm láp.
Đường Lâm Thâm cảm thấy đầu ngón tay mình ướt át, ngâm mình trong dung nham nóng bỏng.
Lộ Đinh liếm vui vẻ, chép chép miệng, nói: "Anh ơi, ngọt lắm."
Đường Lâm Thâm giống như bị một khẩu pháo lớn bắn xuyên qua linh hồn, hắn muốn thu tay lại nhưng phát hiện mình không thể động đậy nỗi.
Lộ Đinh ngậm cả viên đường vào, dùng sức mút một cái, cuối cùng cũng buông ra.
Làm cho Đường Lâm Thâm quấy đến long trời lở đất.
Lộ Đinh không thể giải thích được cảm xúc nóng bỏng của Đường Lâm Thâm, chỉ cảm thấy người anh trai này của mình kỳ lạ, hình như rất không vui.
Lộ Đinh cho rằng Đường Lâm Thâm không vui, chân tướng không biết.
"Anh." Lộ Đinh khẽ gọi một tiếng.
Đường Lâm Thâm gật đầu, nói ừm. Cả người hắn căng thẳng cứng ngắc, âm thanh cót két ở cổ hắn có thể nghe thấy rõ ràng.
Ai căng thẳng hơn ai.
Lộ Đinh không biết tại sao, cụp mắt xuống nhìn thấy bàn tay bằng phẳng của Đường Lâm Thâm, trên đó còn có một viên kẹo. Lộ Đinh cầm kẹo lên, bóc vỏ kẹo ra, bắt chước hành vi của Đường Lâm Thâm, đưa kẹo đến bên môi Đường Lâm Thâm.
"Ăn không? Anh."
Đường Lâm Thâm: "....."
Nếu không nói chân thành là tất sát kỷ đâu.(*)
(*) giờ thì tui khum hiểu nhưng mà sau này tui hiểu thì sẽ edit lại nha =))))
Hành động mê người này của Lộ Đinh lưu loát như nước chảy mây trôi, người khác mà làm thì nửa điểm cũng không thấy ngây thơ ở đâu. Nhưng mà bản thân Lộ Đinh không biết được, cậu đối xử với mọi người chân thành, vừa uyển chuyển tinh tế, lại mang theo vị ngọt, cũng không dính răng, nhưng lại khiến Đường Lâm dính không ra.
Đường Lâm Thâm gật đầu, nói ăn.
Vì thế Lộ Đinh cũng đưa kẹo vào miệng Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm ngậm viên kẹo, ngọt đến mức không muốn cắn, chậm rãi chờ nó tan, cúi đầu đọc sách, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng chuông du dương, Lộ Đinh không có việc gì làm nên nghịch đồ chơi mới của cậu.
Đường Lâm Thâm càng thêm không yên, hắn than nhẹ một tiếng, khép sách lại, dứt khoát bất chấp tất cả. Đường Lâm Thâm một tay chống ở cuối giường, nghiêng đầu đăm chiêu nhìn Lộ Đinh.
Lộ Đinh vui vẻ nhìn chăm chú nai con trên hộp nhạc, không chú ý đến ánh mắt Đường Lâm Thâm, cho đến khi Đường Lâm Thâm gọi cậu hai lần.
Nai con.
Tim Lộ Đinh đập thình thịch, nhớ ra—— à, anh ấy gọi mình mà.
"Anh," Lộ Đinh thật ra rất ngượng ngùng, cậu hỏi: "Sao, sao vậy?"
Đường Lâm Thâm cắt ngang mở miệng nói: "Em có thể cho tôi mượn hộp nhạc chơi một chút không?"
"Được."
Lộ Đinh vui vẻ đưa hộp nhạc, mặt mày xán lạn.
Đường Lâm Thâm nhận vô cùng cẩn thận, sợ làm hỏng mà cầm cả hai tay.
Con nai nhỏ quay ngay trước mắt, Đường Lâm Thâm không kìm được, vươn ngón tay cái xoa đầu con nai nhỏ, dọc theo tai con nai đến đuôi con nai.
Lộ Đinh trơ mắt nhìn động tác của Đường Lâm Thâm, đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy, nhất là ở mông, theo bản năng vặn vẹo thắt lưng.
Lục căn(*) của Đường Lâm Thâm không được thanh tịnh cho lắm, mi mắt cụp xuống, ngồi thẳng lưng đối mặt với Lục Đình, hắn nhẹ nhàng lắc tay cầm, giống như tích góp công đức, miệng mặc niệm——
A Di Đà Phật.
Phật tổ không độ người bụng đầy dục niệm, tụng cũng uổng phí.
Đường Lâm Thâm không tụng cho mình siêu thoát phàm tục mà còn lắc cho Lộ Đinh ngủ thiếp đi.
Đường Lâm Thâm rất vui mừng, cũng khá tốt, hắn nghĩ đứa nhỏ không có tâm tư gì, rất dễ nuôi.
Sau đó y tá trưởng lại tới một chuyến, cô trông cả đêm, rốt cục chờ Đường Lâm Thâm trở về, ra mồ hôi lạnh. Trưởng khoa Đường khoa trương đến mức không mắng được, vì vậy y tá trưởng cầm quy tắc hành nghề của nhân viên y tế, sâu sắc khuyên nhủ Đường Lâm Thâm, đọc từ đầu đến cuối.
(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở [email protected]: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)
"Cậu ấy không hiểu thì anh cũng không hiểu hay sao?" Y tá trưởng hận sắt không rèn thành thép, "Trưởng khoa Đường, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, bệnh nhân ra khỏi bệnh viện còn muốn vào ở lại à?"
"Vâng vâng vâng, cô Đồng, em sai rồi."
Đồng Phàm cảm thấy lần sau hắn còn dám.
Lộ Đinh ngủ say, như lọt vào sương mù trở mình, rầm rì nói gì đó, sau đó lại ngủ tiếp.
Đường Lâm Thâm hạ giọng: "Cô Đồng, cô nói xong tôi rồi thì đừng nói với em ấy, là tôi dẫn em ấy đi."
Đồng Phàm một lời khó nói hết: "Trưởng khoa Đường, anh xem tôi giống quỷ dạ xoa sao?"
"Không giống."
"...." Đồng Phàm tức giận không chỗ phát tiết, cả người nổi da gà, "Lần sau phải cẩn thận, trước khi dẫn người đi cũng phải nói với tôi một tiếng vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao."
Đường Lâm Thâm vẫn gật đầu đồng ý.
Hôm nay thoát khỏi "tự do chạy như điên" quả thật không thỏa đáng.
Từ sau khi Đường Lâm Thâm gặp Lộ Đinh, thể xác và tinh thần hắn cuồng lãng là những trải nghiệm trước kia chưa từng có.
Lâm cùng lộc, vốn là châu huy ngọc ánh mà.
————————-
(*) lục căn: Nói một cách gọn ghẽ: lục là sáu, căn là giác quan. Trên phương diện hình thức, con người có năm giác quan:
– mắt (nhãn căn)
– tai (nhĩ căn)
– mũi (tỷ căn)
– lưỡi (thiệt căn)
🥩(nana): từ c25 này thì sẽ chỉ còn mình tui làm nữa thui nên sẽ có rất nhiều sai sót và cũng sẽ có nhiều câu tui không hiểu được nên mong mọi người giúp đỡ ạ🙇🏻♀️