Tựa hồ có hơn mười người vội chạy tới trước mặt, cùng hành lễ kêu lên: “Tham kiến Cửu Vương gia”
Cửu vương gia khoát tay áo “Chuyện gì?”
Chỉ nghe một người trả lời: “Hoàng thượng triệu kiến, thỉnh Cửu vương gia mau chóng vào thành”.
Bỗng thấy trên mặt đất có ‘áo choàng’ đang giãy dụa, không khỏi sửng sốt: “Đây là…”
Cửu vương gia cười xinh đẹp, thản nhiên nói: “Chuyện của bổn vương, ngươi nghĩ có thể hỏi tới sao?”
Một câu hỏi làm cho người nọ rùng mình, phịch một tiếng quỳ xuống đất ngay cả nói cũng không dám.
Thì ra hắn là cái Cửu vương gia gì đó! Không biết hắn muốn xử trí mình như thế nào…”
Trong lòng Long Phù Nguyệt lo sợ, ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển, bỗng nhiên thân thể bị nhấc bay lên trời. Nàng sợ tới mức hét lên, chờ đến khi rớt xuống, cảm giác giống như rớt trên lưng của một động vật. Tiếp theo một bóng người từ trên không bay xuống, dừng lại bên cạnh nàng, nhanh chóng kẹp lấy tay chân nàng. Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy động vật dưới thân hét lên, ‘sưu’ một tiếng chạy nhanh ra ngoài.
Chết mất! Tên này đem nàng thảy ngang lên lưng ngựa.
Long Phù Nguyệt không hiểu việc gì. Chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù, trơ mắt nhìn đất ở phía sau mờ dần.
“Ụa!” Nàng rốt cục nhịn không được phun ra, bên trong dạ dày như phiên giang đảo hải (lũ lụt cuồn cuộn) – sóng cuộn biển gầm, toàn bộ thực vật bên trong tranh nhau hướng ra ngoài.
“Hu ——” Cũng không biết trải qua bao lâu, tuấn mã rốt cục cũng ngừng lại.
Long Phù Nguyệt gần như ngay cả nước trong dạ dày cũng toàn bộ phun ra sạch sẽ.
“Xú nha đầu, ngươi bẩn chết đi được!” Chỉ nghe bên cạnh là vị Cửu vương gia kia đang cau mày than một câu, tiếp theo liền xem nàng như cái túi rách ném xuống ngựa.
Long Phù Nguyệt vốn dĩ đang nôn đến nước mắt chảy ròng ròng, lại bị hắn làm như vậy, nhất thời đầu choáng mắt hoa, không phân rõ nam bắc.
Nàng không khỏi giận dữ, nhảy dựng lên giãy dụa, kêu lên: “Cái tên chết yểu nhà ngươi, muốn làm ta ngã chết à?.”
Nói ra một câu nàng mới bất giác phát hiện ra. “Di, ta có thể nói chuyện a!”
Nàng đang muốn mắng té tát vài câu để bớt giận, trước mắt bỗng dưng lóe lên một bóng người, cằm của nàng lại bị người đó gắt gao nắm chặt.
Nàng ngẩng đầu lên, mắt to liền rơi vào bên trong một đôi mắt sâu không lường. Khuôn mặt tuấn tú của hắn cách nàng trong gang tấc.
Nàng ngẩng đầu lên liền rơi vào bên trong một đôi mắt sâu không lường. Khuôn mặt tuấn tú của hắn cách nàng trong gang tấc.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng khiêu chiến sức chịu đựng của bổn vương. Bằng không, ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết!” Thanh âm hắn không lớn, vừa vặn Long Phù Nguyệt có thể nghe được.
“Cái gì?” Long Phù Nguyệt mở to mắt.
Hắn buông lỏng tay ra, Long Phù Nguyệt còn có chút đầu vắng mắt hoa, thân mình mềm nhũn, bùm một tiếng lại ngồi xuống đất.
Lúc này mới thấy rõ là mình đang đến đại điện trước của tòa cung điện nguy nga.Vô số binh sĩ áo đen cầm thương đứng ở trước đại điện.
Chỉ nghe vị Cửu Vương gia này nhàn nhã phân phó một câu: “Giúp đỡ nàng, cùng ta tiến cung.” Thủ vệ binh sĩ quỳ xuống thỉnh an, Phượng Thiên Vũ cũng chỉ khẽ gật đầu, đem ngựa giao cho thị vệ theo sau. Bước đi lên bậc thang bạch ngọc trước điện Kim Loan. Tự nhiên có hai thị vệ tiến đến kéo Long Phù Nguyệt cùng Cửu Vương gia vào điện.
Long Phù Nguyệt trong lòng kêu loạn, không hiểu tên chết yểu này đem mình đến nơi này để làm gì. Càng không biết phía trước vận mệnh nào đang chờ đợi mình. Nàng thân bất do kỷ bị hai tên thị vệ kéo vào điện, còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem, liền nghe tiếng quát khẽ: “Qùy xuống!”
Chân bị người đạp một cước, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Cả triều thần đều phủ phục hành lễ dưới điện Rồng, giờ phút này thị vệ của Thiên Tuyền Quốc đứng đầy, đang quỳ giữa đại điện là hoàng đế nước Thiên Cơ, thân thể già nua của ông ta hơi hơi phát run, nửa thân để trần, trên lưng trần có mấy cành mận gai thô to, phủ phục xuống, đầu không dám nâng lên.
Mà phụ hoàng của Phượng Thiên Vũ, quốc vương Thiên Tuyền quốc Phượng Thiên Hành ngồi trên Long ỷ, một tay chống đầu, mắt híp lại, nhìn quốc vương Thiên Cơ quốc phủ phục trên mặt đất, nặng nề, không nói một câu.