Lọc Truyện

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 2625:

Diệp Minh đã tắm, thay một bộ quần áo, trong áo sơ mi là áo ba lỗ trắng, mái tóc ướt nhẹp xõa trên trán anh, anh dính một thân hơi nước lành lạnh, tỏa ra nồng đặc gợi cảm.

Tuyết Nương quay đầu, chỉ thấy cặp mắt thâm thúy kia của người đàn ông chòng chọc rơi trên mặt chị ấy.

Tuyết Nương nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như một học sinh phạm lỗi.

Diệp Minh dời ánh mặt từ trên mặt Tuyết Nương lên trên mặt Hà Băng, anh vươn tay: “Qua đây.”

Hà Băng ngoan ngoãn đi tới, đưa tay mình cho anh.

Tay cô hơi lạnh, mà lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, anh nắm chặt tay cô, trầm giọng khiễển trách: “Đứng ở chỗ này nói chuyện, sợ Bò Cạp không thấy hay là chê mình mạng lớn?”

Hà Băng lè lưỡi, em biết lỗi rồi.

“Đi, anh đưa em ra ngoài.”

Anh nắm tay cô rời đi.

Tuyêt Nương đứng ở phía sau nhìn thân ảnh hai người kia, người đàn ông đồ sộ anh tuấn, cô gái xinh đẹp động nhân, giữa bọn họ chênh lệch gần hai mươi tuổi tuổi, lại xứng đôi đến vậy.

Hai người không đi thang máy, mà đi thang bộ.

Hà Băng đi phía sau người đàn ông, cô nhìn anh, anh một tay đút trong túi quần, bả vai dày rộng, bóng lưng tang thương, khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn.

“Diệp Minh, ba năm trước, anh vì sao rời xa em?” Hà Băng nhỏ giọng hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô hỏi, ba năm trước vì sao anh rời xa cô.

Diệp Minh dừng bước, quay đâu nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh thấp giọng nói: “Ba năm trước anh nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nên anh phải rời đi, anh ở lại chỉ mang đến nguy hiểm cho em.”

“Anh biết, em không sợ nguy hiểm.”

“Nhưng, anh sợ. Hà Băng à, tương lai em mong muốn anh không cho nỗi, bởi vì, anh cũng không biết tương lai của anh ở đâu.”

Ánh mắt Hà Băng rơi trên sợi dây đỏ trên cổ anh, sợi dây đỏ đang xuyên một chiếc nhẫn: “Nhẫn… là mua cho em sao?”

Cả nhà tải app truyện hola đọc nhé! Diệp Minh nhìn cô, không nói chuyện.

Hà Băng kiên trì hỏi: “Diệp Minh, em có quyền được biết.”

Diệp Minh nhấp môi mỏng, sau đó gật đầu: “Ừ… Ba năm trước không phải em nói em muốn kết hôn sao?”

Quả nhiên.

Chiếc nhẫn này là mua cho cô, có thể ba năm trước anh đã nghĩ xong cầu hôn cô thế nào rồi.

“Hà Băng, xin lỗi, đối với em mà nói, anh là một kẻ ích kỷ vô cùng, mấy năm nay anh đã quen một mình đi lại trong bóng đêm, lúc đầu hết thảy đều có thể nhẫn nại, thế nhưng, anh đã gặp em, gặp được ánh sáng, cho nên anh vươn tay, bắt đầu khát vọng.”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT