Phương Thiên vừa bước lên đến võ đài, Nghiêm Bắc Thành nở một nụ cười mưu mô xảo nguyệt, dường như hắn đã lên kế hoạch từ trước, mà kế hoạch này lại nhắm thẳng vào cậu.
- Ha ha ha, Phương Thiên, tao biết tao không thể đấu lại mày, nhưng hôm nay, tao đã có thứ này.
Nghiêm Bắc Thành lấy ra một viên thuốc màu đỏ, Phương Thiên nhìn thấy bên trong viên thuốc ấy chứa đầy nộ khí.
- Ha ha, Phương Thiên, hôm nay là ngày chết của mày.
Nghiêm Bắc Thành nuốt viên thuốc màu đỏ đấy vào, đột nhiên sức mạnh của hắn tăng cao, sức mạnh cơ bắp, linh lực, đều tăng lên một cách đáng kinh ngạc.
- Sẵn sàng chưa, đến lúc tiễn mày đi tây thiên rồi.
Nghiêm Bắc Thành lao đến tấn công dồn dập vào Phương Thiên, mỗi một đòn đánh đều muốn nhắm vào điểm chí mạng trên người của cậu.
Lộ Y Y ở dưới võ đài đang vô cùng lo lắng cho cậu.
- Trọng tài, chẳng phải nói là chỉ dùng thực lực của bản thân thôi sao.
- Ha ha, Lộ tiểu thư, quy định chỉ nói không được dùng độc, vũ khí, còn dùng đan dược để hỗ trợ cho bản thân, chuyện này hoàn toàn hợp lí.
- Cái gì chứ, đúng là quá bất công rồi mà.
- Thôi đi, cô phải tin tưởng cậu ấy chứ, im lặng mà xem đi.
Trở lại với trận đấu trên võ đài, Nghiêm Bắc Thành lúc này vẫn đang giữ vững ở thế chủ động, Phương Thiên chỉ biết đỡ đòn và né.
- HA HA HA, SAO VẬY? KHÍ THẾ CỦA MÀY ĐI ĐÂU MẤT RỒI, ĐÁNH TRẢ ĐI CHỨ, CHỜ TAO ĐÁNH MÀY TÀN PHẾ XONG, LAN NHI SẼ TÌNH NGUYỆN MÀ ĐI THEO TAO, HA HA HAHA.
* Lan nhi!?.
Nghiêm Bắc Thành vừa nói dứt câu, đột nhiên Phương Thiên lại đứng yên tại chỗ, thừa thé xông lên, Nghiêm Bắc Thành tính ra một đòn tất sát, nhưng bất ngờ thay, đòn đánh uy lực ấy lại bị Phương Thiên chặn lại chỉ với một tay.
- Cái gì chứ!?
Phương Thiên trừng mắt và nhìn thẳng vào Nghiêm Bắc Thành, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự phẫn nộ và sát ý, nhìn vào nó, Nghiêm Bắc Thành lại có cảm giác run sợ.
- Vốn định tha cho mày, nhưng mày đã có gan động vào Nghịch Lân của tao, thì tao sẽ cho mày biết, cái giá phải trả cho cái hành động ngu ngốc đó là gì.
Xung quanh Phương Thiên xuất hiện những luồng sáng màu đen, một cảm giác khó thở từ từ ập đến với Nghiêm Bắc Thành, hóa ra, Phương Thiên đang giải phóng sát khí với Nghiêm Bắc Thành.
- Khụ, Ặc, thả…tao…ra…KHỤ…
Đối diện với sát khí của Phương Thiên, Nghiêm Bắc Thành chỉ biết đứng yên chịu trận, hắn bắt đầu thổ huyết, hai mắt trợn trắng ra, tay chân bắt đầu co lại, Nghiêm Bắc Thành lúc này đang trải qua một cảm giác cực kì khó quên trong đời.
Sau 10 giây, vì áp lực quá lớn nên Nghiêm Bắc Thành đã phải bất tỉnh, Phương Thiên một tay ném hắn xuống võ đài, mọi người ở dưới ai cũng nhìn cậu với một ánh mắt trầm trồ.
- Vì không muốn lãng phí thời gian, nên mong mọi người có mặt ở đây, tất cả cùng lên một lượt luôn đi.
Chỉ với một câu nói của Phương Thiên, những người ở dưới võ đài lúc này đang vô cùng phẫn nộ.
- TIỂU TỬ, ĐỪNG TƯỞNG MÀY GIỎI…
- MÀY NÓI LẠI TAO NGHE COI…
- ĐÚNG LÀ THÈM ĐÒN, MỌI NGƯỜI, LÊN!!!.
Mọi người lần lượt lao lên võ đài, ai cũng đều bị Phương Thiên một chiêu đo ván, chỉ sau 1 tiếng, tất cả mọi người đều đã bị Phương Thiên đánh gục.
Nhìn hình ảnh người con trai đứng thẳng trên võ đài, Mộ Chi Lan có một cảm giác vô cùng tự hào.
- Nè trọng tài, bạn của tôi thắng rồi, tuyên bố được chưa.
- HẢ, À À, TÔI TUYÊN BỐ, QUÁN QUÂN LẦN NÀY, PHƯƠNG THIÊN!!!
Phần thưởng được đem ra, phía dưới lớp vải màu đỏ ấy lại là một cây thương cũ kỹ, mọi người ai cũng đều mất hứng khi nhìn thấy nó, nhưng chỉ có mỗi mình Phương Thiên và Trúc Thanh Phong mới nhận ra được giá trị thực sực của nó.
* Ha ha, Thí Thần Thương, không ngờ lại có duyên gặp ở đây, người trần mắt thịt thì làm sao có thể thấy được uy nghiêm của ngươi, để ta giải phóng ngươi khỏi lớp vỏ xấu xí này.
Phương Thiên nhỏ máu vào cây thương, cậu niệm một câu chú rồi đâm thẳng cây thương xuống đất, bầu trời xuất hiện dị tượng, mây đen kéo đến, một đợt sấm sét khủng bố đánh xuống xuyên qua nóc nhà và hướng thẳng vào cây thương.
Chín đợt sấm sét, một một đợt đánh xuống đều làm bong tróc lớp vỏ xấu xí của cây thương, kết thúc chín đợt sấm sét, một cột sáng từ cây thương tỏa ra và chọc thẳng lên trời, kim long từ trên trời bay xuống và chui vào cây thương.
- Thí Thần Thương, GIẢI PHÓNG!!!
Phương Thiên vừa dứt câu, khí thế tỏa ra từ cây thương đã làm cho đám người ấy phải té ngửa, cầm thương trong tay, Phương Thiên tựa hồ như đã đã tìm lại cảm giác tung hoành thần giới ngày nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!