Vào 3 năm trước, khi Mộ Chi Lan vừa đặt chân đến trường Kinh La, cô đã nhìn thấy cảnh một cậu học sinh đang cố cứu lấy chú mèo trên cây.
Khi vừa bắt được chú mèo thì cậu học sinh ấy cũng đã ngả xuống, may thay cú ngã đó chỉ làm xây xước ngoài da, cô càng bất ngờ hơn nữa là cậu học sinh ấy lại ôm chặt chú mèo trong lòng để nó không bị thương.
- Hi hi, mèo con, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ cho nhóc.
Khoảnh khắc nụ cười ấy xuất hiện, linh hồn và trái tim của Mộ Chi Lan đã bị đánh cắp, cô không biết bản thân mình bị làm sao nữa, khi nhìn vào nụ cười ấy, cô lại có một cảm giác lạ lùng đến khó tả.
Sau ngày hôm ấy, cô liền đi nghe ngóng tin tức về cậu học sinh ấy, cô đã biết được rằng cậu không được các bạn chào đón, luôn bị bắt nạt và bị cô lập, tên của cậu học sinh ấy chính là Phương Thiên.
Kể từ đó, ngày nào Mộ Chi Lan cũng âm thầm quan sát Phương Thiên, cô canh chuẩn những lúc cậu sắp bị đám học sinh ức hiếp thì nhảy ra la mắng cậu, cần thiết thì lôi cậu lên phòng giám thị để cho cậu ấy tránh nạn.
- Haizzz, tính đến nay chắc cũng đã được 3 năm rồi nhỉ, năm nay là năm cuối của cậu nhóc ấy rồi, mình phải bảo vệ em ấy thật tốt mới được, nụ cười hiền hòa ấy, mình muốn thấy lại nó một lần nữa, hi vọng năm nay mình sẽ thấy.
Buổi chiều khi tan trường, Phương Thiên bị đám con trai trong lớp chặn lại.
- Các cậu làm gì vậy?.
- Cậu đừng ra ngoài, đám Long Ngũ đang tụ tập lại để chuẩn bị bắt nạt cậu đó.
* À, thì ra là thằng nhóc ấy, nếu như là ở kiếp trước, có lẽ mình vẫn còn sợ nó, nhưng kiếp này đã khác rồi.
Kiếp trước, kẻ đã tạo ra cho Phương Thiên vô số kí ức khó quên, những kí ức tràn đầy sự sợ hãi của cậu, kẻ đó chính là Long Ngũ.
Vì hắn thấy cậu chướng mắt nên luôn tìm cơ hội để bắt nạt cậu, hắn canh những lúc không có Mộ Chi Lan mới ra tay hành động, vô số lần, kẻ đã gây ra nỗi ám ảnh về thời học sinh cho Phương Thiên, chính là tên Long Ngũ ấy.
*Hừm, để tao xem thử, lần này mày sẽ giở trò gì đây.
Phương Thiên không nghe lời khuyên can của các bạn, cậu tiếp tục đi ra khỏi lớp, quả nhiên, vừa ra khỏi lớp và đi được mấy bước thì cậu đã bị đám người Long Ngũ chặn đường.
- Êi, con gà, hôm nay bà giám thị ấy không có ở đây, tao xem ai có thể đưa mày đi.
Phương Thiên im lặng và đi theo bọn chúng đến một góc khuất sau trường học. Vừa đến nơi chúng đã đẩy cậu vô tường, chúng cứ liền tay mà đánh đập cậu, sau 5 phút thì cuối cùng chúng đã thấm mệt và ngừng tay.
- Phù, Long ca, hôm nay thằng này biết điều phết đấy nhở, đánh tới mức này mà nó không hề la lên một tiếng.
- Hừ, nó làm gì có bản lĩnh đó.
Lúc này đột nhiên sau lưng Long Ngũ xuất hiện một luồng khí lạnh đến thấu xương, hắn quay lại thì nhìn thấy Phương Thiên đang đứng nhìn hắn, với một ánh mắt tràn ngập sát ý và nụ cười quái gở ấy, nó làm cho Long Ngũ phải sợ tè ra quần.
- Ahhhhh!!.
- Sao vậy Long ca…!?.
Đám người ấy nhìn thấy Phương Thiên vẫn đứng ở đó, các vết thương mà lúc trước chúng đã đánh cậu đã khôi phục hoàn toàn, điều này làm cho chúng vô cùng sợ hãi.
- Quỷ…quỷ, MA QUỶ!!!!!!.
Phương Thiên bước từng bước chậm rãi đến, ánh mắt của cậu nhìn vào bọn chúng lúc này cứ như là thú săn đang rình con mồi. Đám người ấy ai nấy cũng đều sợ vỡ mật.
- Suỵt… im lặng nào, nếu như tên nào muốn chết, vậy cứ la lên, la to vào.
Nghe Phương Thiên nói xong, bọn chúng ai cũng im lặng và không dám hé môi.
- Ừm, giờ thì yên tĩnh rồi đó.
Phương Thiên bước đến chỗ của Long Ngũ, cậu càng lại gần thì hắn càng sợ và càng lùi ta xa.
- Đừng, đừng tới đây, Ahhhhh!! MÀY ĐỪNG CÓ TỚI ĐÂY, CHA TAO LÀ HIỆU TRƯỞNG, MÀY DÁM ĐỘNG VÀO TAO SA-.
Hắn chưa nói dứt câu đã bị Phương Thiên vả cho văng hết mấy cái răng.
-Thằng khốn, mày dám đánh tao, TAO LIỀU VỚI MÀY.
Long Ngũ vừa lao đến thì đã bị Phương Thiên tát thêm một phát văng ngược lại tường.
- Không cần biết cha mày là ai, kể từ bây giờ, tránh xa tao ra, nếu không, gặp mày ở đâu, tao đánh mày ở đó, rõ chưa.
Long Ngũ co rúm lại, hắn vô cùng sợ hãi con quái vật trước mắt.
- Hiểu, hiểu rồi, hiểu rồi.
- Giờ thì, trong vòng 1 phút hãy cút cho khuất mắt tao, nhanh.
Đám người ấy tên nào cũng sợ đến tái mặt, tên nào cũng tháo chạy như bay. Lúc này Mộ Chi Lan vừa chạy đến, cô thấy Phương Thiên đứng ở đó bình yên vô sự nên đã yên tâm được phần nào.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Thiên cảm thấy trong lòng lúc này có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!