“Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói trầm thấp vô cùng uy hiếp. Thân thể của tên thị vệ run lên, vội vàng xoay người quỳ xuống: “Khởi bẩm vương gia, thất tiểu thư tỉnh rồi, đạp rơi cả cửa xe ngựa!"
Ly Diên cười chế giễu, thất tiểu thư? Ha ha, ngay cả chữ quận chúa cũng bớt? Cũng đúng, người ta đường đường chính chính là đích nữ mới xứng với hai chữ này, Ly Diên nàng trong mắt bọn họ còn không bằng cứt chó, sao có thể xứng để gọi là thất quận chúa? Gọi tiếng “tiểu thư” này coi như đã nể mặt nàng rồi nhỉ?
“Ly Diên, ngươi thật to gan, ngươi thật sự cho là bản vương không dám động vào ngươi sao?”
Ly Hồng Đào chắp hai tay sau lưng đi đến trước xe ngựa, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn như một con kền kền nhìn chằm chằm nàng.
“Không phải ông đã động rồi sao? Còn muốn động thế nào nữa? Đến đây đi! Cùng lắm lại bị các người đánh về nguyên hình, cũng không lãng phí lương thực của nhà ông. Chết sớm sẽ siêu sinh sớm, đúng không?”
Ly Diên chế nhạo, lộ ra nụ cười và tàn nhẫn.
“Ngươi...”
Ly Hồng Đào đột nhiên giơ tay lên định chào hỏi khuôn mặt đen xì của Ly Diên. Nhưng không biết ông ta nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên bàn tay dừng ở giữa không trung, sau đó nặng nề thở dài bỏ tay xuống, cau mày nhìn Ly Diên bất lực, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Con à, phụ thân thật sự muốn đón con về nhà!”
Nỗi đau trong dự đoán không có đến khiến Ly Diên kinh ngạc ngước mắt lên nhìn nam nhân dường như già đi trong nháy mắt, một lúc sau, nàng mới chế nhạo: “Phụ thân? Ông cảm thấy ông hợp với xưng hô này? Nếu như bảy năm trước ta không chạy thoát, làm sao có được Ly Diên của hôm nay đang đứng trước mặt ông? Ly Hồng Đào, đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa, thu lại bộ mặt đạo đức giả của ông đi. Nói đi, cuối cùng ông muốn làm gì? Ông vất vả nhiều như thế để đưa ta ra khỏi Linh gia trang, tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản đưa ta trở về cái nơi gọi là "nhà’ kia? Nếu ông có một chút xíu quan tâm đến ta, sao có thể để ta lưu lạc ở bên ngoài bảy năm chứ? Nhưng mà ta đã sớm không phải là đứa trẻ cái gì cũng không biết của bảy năm trước nữa. Ta mười tuổi rồi, đã lớn rồi. Bây giờ trong mắt của ông chỉ toàn là tính toán, không có bất kỳ thứ gì là tình cảm xen lẫn trong đó, ông cho rằng ta tin tưởng ông lần nữa ư?”
Ly Hồng Đào kinh ngạc nhướng mày, dường như không nghĩ tới nha đầu nhìn mập lùn xấu xí này lại có thể nhìn thấu ông ta trong nháy mắt. Điều này ngược lại nằm ngoài sự dự đoán của ông ta.
Không ngờ rời nhà bảy năm, nha đầu này không chỉ có tiến bộ mà còn trở nên thông minh hơn, sự khôn ngoan đã bộc lộ trong cử chỉ. Hơn nữa nàng không giống như một đứa bé mười tuổi, điều này thật sự giống nàng ấy lúc còn trẻ...
Ly Hồng Đào nghĩ tới đây, nụ cười nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm, nhẹ nhàng khoát tay, đám thị vệ vây xung quanh lập tức rút lui. Ông ta từng bước đi đến, lạnh lùng nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy: “Không ngờ rằng, bảy năm không gặp, miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng sắc bén. Nếu ngươi đã hiểu rõ, bản vương cũng lười nói nhảm. Còn nhớ... Đông di nương của ngươi chứ?”
Ly Diên được ông ta nhắc nhở như vậy, một bóng dáng mềm mại và mảnh mai chợt lóe lên trong tâm trí nàng. Bà là nữ nhân duy nhất trong hậu viện của Khang thân vương đối xử tốt với Ly Diên. Mặc dù bà không phải di nương sinh ra mình, nhưng lại giống như mẹ đẻ. Nói một cách khoa trương, nếu không có sự bảo vệ của bà, Ly Diên đã chờ không nổi mà chạy trốn, vì sợ bị cuốn vào tranh đấu trong vương phủ.
Lúc này đây ông ta lại nhắc đến, mục đích...
Ly Diên tỏ ra hiểu rõ, cười nhìn Lý Hồng Đào: “Thì ra là thế. Cho nên sau khi ông nhìn thấy ta mới để cho ta thay mận đổi đào, đúng chứ? Nếu không, đại khái là ông làm như không nhìn thấy ta đúng không nào? Phụ vương tốt của ta?”
Lý Hồng Đào cũng không giận, nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Ngươi thật sự rất thông minh. Nếu ngươi đã hiểu rõ, chuyện kế tiếp, bổn vương cũng không muốn nói nhiều. Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?”