Rời khỏi Đào Nhiên cư, Thẩm Tứ nhìn Mã Vân: "Bên Ngốc Tử thế nào rồi? Xem tình hình này, nha đầu kia đến cũng vô dụng. Chờ mà xem, cho dù ngày mai muội ấy tỉnh, có Tảng Băng như bà quản gia kia, chắc chắn sẽ không cho phép muội ấy ra tay giải độc cho huynh ấy."
Mã Vân nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ngược lại không nghĩ tới, Hàn thiếu gia để ý tiểu thư như vậy."
"Huynh ấy để ý ở đâu, rõ ràng là bọn ta đều để ý được không? Chỉ có điều Tảng Băng này biết đùa giỡn tâm cơ mà thôi, hừ."
Mã Vân ha ha lắc đầu, chợt nói với Thẩm Tứ: "Bên phía đại thiếu gia tứ thiếu gia không cần lo lắng. Tuy rằng ta không giả độc được nhưng vẫn có thể khống chế được. Chờ tiểu thư tỉnh rồi giải cũng không muộn."
Thẩm Tứ thân thiết vỗ vai Mã Vân, cười vô cùng khoa trương: "Ta biết Mã Vân huynh đáng tin hơn nha đầu kia mà. Không tệ không tệ, vậy làm phiền huynh chăm sóc Ngốc Tử kia."
Mã Vân bị hắn vỗ mấy cái, mặt mày lập tức nhăn như khổ qua: "Nếu tứ thiếu gia vỗ nữa, chỉ sợ tại hạ phải xuống đất ở rồi."
"Ha ha ha, được rồi Mã Vân, thật có lỗi thật có lỗi, quên mất huynh không có chút xíu võ công nào. Huynh mau xuống dưới nghỉ ngơi đi, bên này đã có bọn ta rồi."
Mã Vân im lặng nhìn Thẩm Tứ, cùng quản gia rời khỏi Đào Nhiên cư. Thẩm Tứ đã quên hắn còn phải kê đơn thuốc, nhưng hắn thì không quên. Dù sao người nằm bên trong chính là người trên đầu quả tim của bốn vị thiếu gia, không ai qua loa được.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, tiểu nhân nhi trên giường đã chớp chớp hàng mi thật dài, chậm rãi mở mắt ra. Nàng vừa định cử động đã cảm nhận được cơn đau dữ dội trên ngực, bấy giờ mới kêu thành tiếng.
Cho dù âm thanh này rất nhỏ nhưng Hàn Tẫn canh chừng ở trên giường gian ngoài vẫn nghe thấy. Y đang định tiến vào trong, đột nhiên nhớ ra gì đó bèn vội vàng đứng dậy ra ngoài, gọi hai thị nữ thiếp thân của Ly Diên ở Phượng Trì sơn trang vào.
Ngọc Trân và Chính Mai bưng đồ rửa mặt vào phòng. Hai người thấy Hàn Tẫn liền ngay ngắn khụy người hành lễ: "Bái kiến tam thiếu gia."
"Muội ấy tỉnh rồi, hai ngươi vào trước đi, ta đi gọi Mã Vân."
Hai nha hoàn nghe vậy khẽ gật đầu. Hàn Tẫn sâu thẳm nhìn trong phòng, cau mày ra ngoài.
Sau khi ý thức của Ly Diên dần dần khôi phục mới phát hiện mình đã về tới Đào Nhiên cư. Thấy Ngọc Trân và Chính Mai, nàng vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao ta lại nằm đây?"
Ngọc Trân và Chính Mai mười hai tuổi, hầu hạ Ly Diên từ nhỏ. Tuy rằng Ly Diên không ở nhà quanh năm nhưng tình cảm của ba người vẫn tốt đẹp trước sau như một.
Tối qua thấy bọn họ Ly Diên trở về như vậy đều sợ hãi, bây giờ nghe Ly Diên hỏi vậy, sắc mặt cả hai có chút khó coi.
"Tiểu thư còn hỏi nữa, người bị thương nặng như vậy, thế mà còn không chăm sóc tốt cho bản thân. Người không biết tối qua hai vị thiếu gia sợ hãi bao nhiêu đâu."
"Đúng đấy, tam thiếu gia còn trông chừng người cả đêm."
Ly Diên muốn ngồi dậy, không ngờ thương thế hình như còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng. Nàng đau đến mức mặt mày méo mó, nhăn mặt nhìn Ngọc Trân: "Đại ca sao rồi?"
"Tạm thời đại thiếu gia không có nguy hiểm đến tính mạng, tam thiếu gia đã đi mời Mã đại phu rồi. Nếu lát nữa người có vấn đề gì có thể hỏi thẳng." Hai người nói xong thì tiến lên dịu dàng lau mặt cho Ly Diên, Ly Diên ảo não vỗ giường: "Không xong rồi, mang theo cả người thương tích trở về, chẳng những không có cách giải độc cho đại ca, mà chỉ sợ còn không thể ăn nói với tứ ca. Haiz, sao ta lại xui xẻo thế chứ!"