"Nếu biết không thể nào ăn nói, sao còn để mình mang theo một thân thương tích trở về? Muội có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì hay không?"
Ngay lúc Ly Diên đang ủ rũ và thầm ảo não, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ gian ngoài truyền vào. Không lâu sau, Hàn Tẫn vẻ mặt lạnh lùng thong dong đi tới, theo sau là Thẩm Tứ bất đắc dĩ và Mã Vân không nhìn ra cảm xúc.
Ba nam tử vừa vào phòng chợt khiến không gian trở nên chật hẹp. Ngọc Trân và Chính Mai thu dọn đồ đạc lặt vặt, sau khi đồng tình nhìn thoáng qua Ly Diên thì lặng lẽ lui xuống.
Ly Diên uể oải dựa vào giường, tức giận trừng Hàn Tẫn: "Huynh cho rằng ta muốn à, ai ngờ nửa đường lại đụng phải một quỷ thần. Mọi người nên thấy may vì hôm nay còn gặp được ta."
Hàn Tẫn đã biết chuyện không đơn giản như vậy, nếu không thì theo sự tinh quái của nha đầu kia, sao có thể cho phép bản thân mang theo thương tích nghiêm trọng như vậy trở về, tất nhiên là đã xảy ra tai nạn không ai đoán trước được. Hàn Tẫn nhíu chặt mày: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Ly Diên đang muốn giải thích, Thẩm Tứ đã đẩy Mã Vân đang cầm hòm thuốc đứng đó: "Còn thất thần làm gì? Khám cho nha đầu kia trước đi, có lời gì, giữ lại lát nữa nói cũng không muộn."
Ly Diên nhìn Mã Vân, cười xin lỗi: "Vân đại thúc, thật ngại quá, làm phiền thúc rồi."
Mặt Mã Vân tối sầm, nhíu mày nhìn nàng: "Không được gọi ta là đại thúc."
Ly Diên cười hì hì: "Khó mà làm được. Diễm thẩm thẩm đã đồng ý rồi, nếu ta gọi thúc là ca ca, chẳng phải lẫn lộn bối phận hả?"
Diễm thẩm thẩm trong miệng Ly Diên thực tế chính là trợ thủ đắc lực của Thẩm Tứ ở Phượng Trì sơn trang - Bành Diễm. Nàng rất xinh đẹp, tính tình cũng cực kỳ dũng mãnh, giúp Thẩm Tứ chưởng quản quyền lực tài chính của Phượng Trì sơn trang, có quyền uy tuyệt đối ở Phượng Trì sơn trang.
Cố tình nữ nhân cường thế như vậy lại coi trọng Mã Vân luôn luôn thờ ơ. Tính tình của hai người cũng bù trừ cho nhau, có thể nói là một đôi cực hợp!
Mã Vân nghe nàng nhắc tới Bành Diễm thì sắc mặt càng khó coi hơn. Sau khi hắn tức giận liếc Ly Diên, quyết định dừng chủ đề này lại, kéo tay nàng qua đang định xem mạch, khăn tay của Hàn Tẫn lại bất chợt không dự báo trước rơi xuống. Mã Vân hoàn toàn không bất ngờ, nhưng Ly Diên lại nhìn Hàn Tẫn với ánh mắt kỳ lạ, lẩm bẩm: "Tam ca, huynh làm vậy có quá đáng không? Vân thúc thúc cũng không phải người ngoài."
Hàn Tẫn mặt không thay đổi nhìn nàng một cái, không lên tiếng. Ly Diên xấu hổ, nhếch miệng, dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.
Sau thời gian một chén trà, Mã Vân thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Ly Diên: "Tuy rằng y thuật của ta không bằng ngươi, nhưng thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, đạo lý này không cần ta nói nhiều chắc ngươi cũng biết? Hiện tại ta là đại phu của ngươi, vì vậy sắp tới ngươi phải nghe lời ta. Cơ thể của ngươi bị thương nghiêm trọng, không tốn nửa tháng thì chỉ sợ không khỏi được. Nửa tháng này, ngươi không thể sử dụng nội lực, không thể quá mệt mỏi, phải điều dưỡng thật tốt. Chỉ khi ngươi khỏe, mọi người mới tốt, hiểu chưa?"
Ly Diên còn lo lắng cho Tô Ngu đang trúng độc, làm sao chịu ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh?
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Mã Vân đã nói: "Ngươi nghỉ ngơi một ngày trước đã, ngày mai lại đi xem đại thiếu cũng không muộn. May mà ngài ấy chỉ trúng độc, ngươi có thể kiểm tra thay ta. Nhưng làm thế nào thì để ta làm, như vậy được rồi chứ?"
Ly Diên nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt, ngồi trên giường khom người thật sâu với Mã Vân: "Cảm ơn Vân thúc thúc thông cảm. Thúc yên tâm, chờ ta khỏe rồi nhất định sẽ báo đáp thúc thật tốt."
Mã Vân lập tức xua tay: "Tuyệt đối đừng, ta không cần ngươi báo đáp." Dứt lời, hắn cầm hòm thuốc ra ngoài ghi toa thuốc.