Ly Diên có chút cạn lời nhìn Mã Vân bỏ đi như né ôn dịch, yểu xìu nhìn Hàn Tẫn và Thẩm Tứ: "Ta đáng sợ như vậy hả? Sao lần nào Vân thúc thúc này gặp ta đều mang vẻ mặt hận không thể nhét ta vào trong bụng mẹ lại?"
Hàn Tẫn và Thẩm Tứ cùng dùng vẻ mặt "Muội làm gì, còn không biết xấu hổ mà hỏi" nhìn nàng. Không ai trả lời vấn đề ngu xuẩn này, ngược lại nghiêm túc hỏi: "Thương thế của muội là sao?"
Ly Diên nghe xong, lập tức rũ vai, vẻ mặt buồn rười rượi nhìn hai người: "Haiz, đừng nói nữa, lần này thật là khinh địch, đắc ý hơi quá, xem thường một người bị trọng thương. Ta đã nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ chết, vậy mà còn có thể sống sót gặp lại mọi người, đúng là mạng lớn."
Sau đó, nàng kể lại chuyện xảy ra ở khu rừng nhỏ cho hai người nghe.
Không ngờ, sau khi hai người nghe xong, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Nhất là khi Ly Diên nhắc tới dung mạo của đối phương, sắc mặt Hàn Tẫn càng thêm nghiêm túc, đồng thời liên tục xác nhận với nàng: "Muội xác định, trên má đối phương có một vết sẹo chiếm hơn nửa mặt?"
Ly Diên cực kỳ chắc chắn nhẹ gật đầu: "Tất nhiên, thoạt nhìn vết sẹo kia đã lâu năm, năm đó hiển nhiên đã sâu tận xương. Cho dù là hiện tại cũng còn lồi ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ. Chỉ tiếc cho gương mặt như thần tiên kia của hắn ta."
Nếu là thường ngày, vừa nghe thấy Ly Diên nhắc tới dung mạo của nam nhân khác, chắc chắn Thẩm Tứ sẽ cười nhạo nàng, Hàn Tẫn cũng sẽ trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng. Nhưng hôm nay, phản ứng của hai người lại kỳ lạ lạ thường. Nhất là bọn họ thậm chí còn không phát hiện thanh tuyến của mình đã bất giác run rẩy: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta tỉnh lại, nhưng chẳng hiểu sao hắc y nhân dưới đất đã thiếu mất một nửa. Hiển nhiên sau khi ta hôn mê, thủ hạ của nam nhân kia đã ra tay rồi, nếu không sao lại tự nhiên biến mất nhiều như vậy? Xem phản ứng của hai người, chẳng lẽ hai người biết hắn ta là ai?"
Hàn Tẫn lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, chỉ vứt ra một câu: "Không biết mới có lợi cho muội, đừng hỏi nữa, dưỡng thương cho tốt." Sau đó y bỏ đi, để lại Ly Diên với ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Nàng không biết sau khi hai huynh đệ ra khỏi Đào Nhiên cư thì trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng mà chính bọn họ cũng không nhìn thấy.
Vốn tưởng rằng chuyện đến đây xem như đã xong, nhưng không ai ngờ rằng, lời bẩm báo bất thình lình của quản gia lại khiến hai người rơi vào kinh ngạc cực kỳ.
"Ông nói gì? Lặp lại lần nữa." Hiển nhiên, đến giờ Thẩm Tứ còn hoài nghi lời mình vừa nghe được có phải thật hay không.
Quản gia đang muốn lặp lại, Hàn Tẫn nhanh chóng khôi phục bình thường, thản nhiên nói: "Vừa rồi đệ không nghe lầm, Phượng vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, quả thực đã tới cửa."
Thẩm Tứ im lặng, nhìn Hàn Tẫn, cả buổi mới phun ra một câu: "Không, không phải câu này. Chuyện ta kinh ngạc là sao hắn ta lại biết Quỷ Y nổi danh khắp thiên hạ ở sơn trang của chúng ta? Còn tự mình tìm tới cửa nữa chứ. Chuyện này, phải làm sao mới ổn đây?"