Sáng sớm hôm sau, Ly Diên tới Trúc Lâm uyển. Thanh Dạ thấy nàng, sắc mặt có chút khó coi. Không cần nghĩ cũng biết hắn đang âm thầm oán giận nàng vì đã lâu như vậy mà không tới khám bệnh cho thiếu gia nhà bọn họ.
Ly Diên không quan tâm hắn, đi thẳng tới trúc lâu. Tất nhiên Thanh Dạ không dám ngăn cản, nhắm mắt đưa chân đi theo nàng, dùng giọng điệu chua loét mà thuật lại đơn giản về tình hình của Tô Ngu một lần.
Ly Diên vừa đi vào phòng Tô Ngu đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Nàng khẽ ngửi, không khỏi nhíu chặt chân mày: “Đại ca trúng phải Huyền Hồn Túy sao ư?”
Thanh Dạ lạnh lùng liếc nàng một cái: “Tiểu thư, tiểu thư đã về được năm ngày rồi, giờ mới biết sao?”
Ly Diên nhìn ánh mắt u oán của hắn, biết là hắn đang giận nàng, cũng không giải thích mà chỉ hỏi: “Mã thúc thúc nói thế nào?”
“Mã đại phu chỉ tạm thời khống chế được độc của thiếu gia không lan ra thôi. Nhưng Huyền Hồn Túy là một trong số thập đại kịch độc của nước Thiên Độc, muốn điều chế thuốc giải cho nó rất khó. Mã đại phu đã dốc hết sức lực của mình rồi nhưng dược liệu vẫn không đủ. Đã phái người đi tìm rồi, nhưng chưa tới mười ngày nửa tháng thì e là không tìm về được đâu thưa tiểu thư.”
Ly Diên nghe xong, ba bước gộp lại làm một mà đi tới trước giường Tô Ngu. Nàng nhìn người ngày xưa chất phác ngay thẳng, vẫn luôn thương yêu mình như muội muội ruột giờ lại nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, gương mặt tái nhợt đó và hơi thở như có như không khiến trái tim nàng thắt lại, khóe mắt đỏ hồng. Nàng vội vã cầm lấy cổ tay hắn, sau khi bắt mạch cẩn thận xong, nàng lại kiểm tra thân thể hắn, thậm chí cả máu đen mà hắn nhổ ra.
Thanh Dạ căng thẳng nhìn nàng: “Tiểu thư, thiếu gia có thể đến Hàn Băng trì không...?”
Ly Diên nghe vậy, lạnh lùng liếc hắn một cái: “Giờ đại ca đang hôn mê bất tỉnh, không có nội lực hộ thể, đi vào Hàn Băng Trì là chịu chết đấy, hiểu không? Nếu có thể đi được thì Mã đại thúc còn cần gấp gáp tìm ta về hay sao? Đúng là ngu xuẩn!”
Thanh Dạ nghẹn họng, đau lòng nhìn Tô Ngu rồi vội vã hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Tháng sau là đại thọ sáu mươi của lão thái thái, nhất định thiếu gia phải về. Nếu không về, bên phía Tô gia chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách công kích thiếu gia. Địa vị của thiếu gia ở Tô gia vốn đã tràn ngập nguy cơ rồi, nếu vì chuyện này mà lại...”
Ly Diên hừ lạnh một tiếng: “Cái nhà như vậy còn cần huynh ấy làm gì nữa? Không về thì không về thôi, bây giờ rốt cuộc là Tô gia quan trọng hay thân thể của đại ca quan trọng? Đã nhiều năm như vậy rồi, đại ca hy sinh vì Tô gia còn ít sao? Nhưng kết quả huynh ấy được gì? Đại ca ngay thẳng thì cũng thôi đi, lẽ nào ngươi cũng ngốc hả? Lần này ta cứ muốn xem nếu đại ca không quay về thì sẽ có kết quả gì đấy! Hừ!”
“Nhưng tiểu thư à, nếu thiếu gia biết được, thiếu gia sẽ...”
“Ngươi câm miệng lại. Huynh ấy đang hôn mê, làm sao có thể biết được?”
Ly Diên đã hiểu cơ bản về tình hình của Tô Ngu rồi, lập tức ngồi xuống viết đơn thuốc. Ngay khi Thanh Dạ đang rối rắm vô cùng thì Thẩm Tứ đi vào. Ly Dạ đưa đơn thuốc trong tay cho Thanh Dạ mà cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Đi tới chỗ Mã đại thúc bốc thuốc đi. Lúc đến thì đem hòm thuốc của ta về đây.”
Sau đó, nàng cũng không nhìn hắn mà trực tiếp đứng lên, đôi mắt lạnh lùng âm u lóe sáng nhìn Thẩm Tứ: “Sao đại ca lại bị thương? Các huynh sắp xếp nhiệm vụ gì cho huynh ấy? Độc của nước Thiên Độc cũng có thể dính lên được, đủ để thấy rõ mức độ nguy hiểm của hành động lần này rồi. Mấy năm nay tuy ta không quản lý chuyện gì nhiều, nhưng ta cũng không hi vọng có những lúc mọi người che giấu ta. Đừng quên, ta cũng là một phần của sơn trang.”
Thẩm Tứ nhìn nàng với vẻ buồn cười rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Xem muội lo lắng kìa. Không phải là ta biết muội ở chỗ này nên đã cố ý tới báo cáo với muội rồi đây sao? Bọn ta giấu ai cũng không giấu muội không phải ư? Ngồi đi ngồi đi, giờ ta sẽ nói lại tình hình cho muội nghe.”