Sau khi nghe có người gọi tên cô, Giản Tiêu Niên lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên người đó là Cố Thịnh Nam.
Người đàn ông khoát trên thân một bộ tây trang vô cùng sang trọng, điều làm nên sự khác biệt giữa anh và những người đàn ông ở xung quanh có lẽ là khí chất cao quý mà anh toát ra.
Quả thật so với thời điểm hai tháng trước, Cố Thịnh Nam đã thay đổi rất nhiều, càng nhìn càng khó lòng rời mắt.
"Doãn Niệm à, anh Nam đang đứng ở phía sau chúng ta!" Giản Tiêu Niên một lần nữa kéo kéo tay cô, giọng điệu có chút bối rối.
Doãn Niệm vội nhắm chặt đôi mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, cô biết đã đến lúc bản thân phải đối mặt với người đó, cô tuyệt đối phải thật bình tĩnh.
"Cô về nhà trước đi, lát nữa tôi sẽ đón taxi về sau."
"Tôi biết rồi."
Giản Tiêu Niên nhận lấy chìa khoá từ cô, sau đó rời khỏi trung tâm mua sắm.
Lúc này, Doãn Niệm mới từ từ xoay người lại, Cố Thịnh Nam vẫn đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn tĩnh lặng.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Được."
Cố Thịnh Nam đưa cô vào một tiệm cà phê ở gần đó, chọn một vị trí thật kín đáo rồi ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, Doãn Niệm vẫn không nhìn thẳng vào mắt anh, mãi đến khi Cố Thịnh Nam cất lời.
"Người phụ nữ đi cùng với Cố Lãng Siêu lúc nãy, là mẹ ruột của anh."
Doãn Niệm nhàn nhạt đáp: "Em biết."
Hoá ra anh đến gặp cô là vì chuyện này!
Cố Thịnh Nam tao nhã nâng tách cà phê đến bên môi, nhấp một ngụm, động tác chậm rãi như thể khiêu khích sự nhẫn nại của cô.
"Sau này em đừng gặp bà ấy nữa!"
Doãn Niệm khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Nếu người khác biết được anh là con trai của bà ấy, bà ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm. Bà ấy là người thân quan trọng nhất của anh, anh tuyệt đối không thể để xảy ra một sơ suất nào."
Doãn Niệm khẽ gật đầu, cảm thấy điều anh nói là hoàn toàn đúng: "Xin lỗi, là em không suy nghĩ thấu đáo, sau này em sẽ không gặp mẹ anh nữa!"
"Tốt!"
"Nếu không có việc gì nữa, em..."
"Em khoan đi đã!" Cố Thịnh Nam biết cô sẽ tìm cách rời khỏi đây thật nhanh, vì thế anh đã giữ cô lại: "Em ở đây với anh thêm một lát có được không?"
Doãn Niệm miễn cưỡng đồng ý, mặc dù nói hai người đã chia tay nhưng cô cũng không thể tuyệt tình như vậy, nói gì đi chăng nữa anh cũng là người đã cứu vớt cái mạng nhỏ này của cô ngay khi cô còn chưa chào đời.
"Anh có việc gì thì mau nói đi!"
Cố Thịnh Nam bất giác cất tiếng thở dài, giờ đây anh có rất nhiều thứ để nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Doãn Niệm à, anh thực sự rất nhớ em!" Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà anh ngày nhớ đêm mong, thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì, anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Hai tháng vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta, sở dĩ em không muốn tiếp tục với anh có lẽ là vì em chưa chắc chắn vào tình yêu của anh, và anh cũng chưa từng nói yêu em. Từ trước đến nay anh chỉ biết nghĩ cho cảm xúc của bản thân, anh sai khi ép em làm những việc mà em không muốn, anh sai khi nói ra những lời khiến em tổn thương. Doãn Niệm, tất cả đều là lỗi của anh!"1
"Chúng ta đã kết thúc rồi, anh nói những điều này có ích gì chứ?"
Anh nói chỉ làm cô nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ, ngoài ra nó chẳng có tác dụng gì cả.
Doãn Niệm cố giữ cho mình một cái đầu lạnh, bởi vì cô biết trái tim này đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Trước thái độ cứng rắn của cô, Cố Thịnh Nam vẫn chưa muốn bỏ cuộc: "Doãn Niệm à, em nói cho biết, anh phải làm gì thì em mới đồng ý quay về bên anh?"
"Anh không cần làm gì cả, bởi vì em căn bản không muốn quay lại!"
Dứt lời, Doãn Niệm lập tức đứng dậy muốn rời đi, nhưng không hiểu sao lúc đó cô cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, cô nhất thời mất thăng bằng, may nhờ có Cố Thịnh Nam kịp thời đỡ lấy cô.
"Em thấy không khoẻ sao?"
Doãn Niệm đẩy anh ra, xua tay nói: "Em không sao, có lẽ do đứng lên quá nhanh."
Cố Thịnh Nam quan sát thấy sắc mặt của cô lúc này rất kém, anh có chút hoài nghi: "Hay là em có thai với anh rồi?"
Anh tự suy đoán rồi tự vui mừng: ''Doãn Niệm, anh sắp được làm cha rồi!"
Doãn Niệm nhìn anh như một tên bệnh hoạn: "Anh đang nói mớ sao? Sao em có thể mang thai với anh được chứ? Rõ ràng lần đó anh.." Lần đó anh không xuất vào bên trong cô!
Cô quên mất người đàn ông này rất giỏi suy diễn, đúng vậy, cô không thể nào có thai với anh!
"Anh đừng suy đoán lung tung nữa, em đã nói do đứng lên quá nhanh mà thôi."
Cố Thịnh Nam hai mắt sáng rực: "Em không cần phải nói gì hết, đến bệnh viện sẽ rõ thôi!"