Doãn Niệm cảm thấy người đàn ông này rất vô lý, bởi chỉ dựa vào việc cô đứng không vững đã kết luận cô có thai với anh, đã vậy còn dùng cách thức ấu trĩ đó để mang cô tới bệnh viện cho bằng được.
Do bệnh viện nằm ngay bên cạnh khu trung tâm mua sắm cho nên anh đã bế cô từ đây đến đó, bây giờ tất cả mọi người đều hiểu lầm cô là bạn gái của anh. Cố Thịnh Nam chết tiệt!
"Thả em xuống, anh không thấy mọi người đang nhìn chúng ta hay sao? Thả em xuống!"
Cố Thịnh Nam đương nhiên không nghe theo lời cô, mặc kệ mọi người xung quanh sẽ nghĩ gì về mình.
"Doãn Niệm, nếu như chúng ta thực sự có con với nhau, anh cam đoan sẽ không chối bỏ trách nhiệm!"
Doãn Niệm tức tốc bịt miệng anh lại.
Cố Thịnh Nam đưa cô đến nơi làm xét nghiệm, sau khi xác nhận cô đã thực sự mang thai, anh hạnh phúc ôm cô vào lòng, còn Doãn Niệm thì trơ ra như một người mất hồn.1
Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa tin rằng mình đã mang thai với anh, rõ ràng hôm đó anh đâu có xuất vào bên trong, vậy mà đứa nhỏ đã được 2 tháng tuổi, giấy trắng mực đen đã viết như vậy!
"Doãn Niệm à, anh biết em không hề muốn chuyện này xảy ra, nhưng em đừng quá lo lắng vì đã có anh ở đây, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em và con của chúng ta!"
Doãn Niệm chợt đẩy anh ra: "Em không lo lắng gì hết, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm, em sẽ tự nuôi con!"
Cố Thịnh Nam lập tức thu lại biểu cảm vui sướng vừa rồi, ánh mắt khó tin nhìn cô: "Em nói gì vậy? Sao em có thể tự mình nuôi con chứ?"
"Tại sao lại không thể?"
Anh có chút tức giận: "Ý anh là em không thể để con của mình sinh ra mà không có cha, rõ ràng cha của nó đang đứng sờ sờ trước mặt em đây này! Em làm như vậy là rất tàn nhẫn với con của anh đó Doãn Niệm!"
Doãn Niệm cũng không kiềm soát được lời nói của bản thân: "Con của anh? Được, vậy sau này em sẽ giao con cho anh nuôi, còn anh và em sẽ chẳng liên quan gì đến nhau. Anh hài lòng chưa?"
Nói rồi, cô đột nhiên oà khóc rồi xoay người bỏ chạy.
Cố Thịnh Nam cũng không đuổi theo cô, anh xét thấy bản thân mình cũng có phần quá khích, cô vừa phát hiện mình mang thai, hơn nữa còn là ngoài ý muốn, vậy nên việc hoảng loạn là lẽ đương nhiên.
Đợi mấy ngày nữa khi cô bình tâm trở lại anh thuyết phục cô cũng không muộn!
...
Rời khỏi bệnh viện, Doãn Niệm liền đón một chiếc taxi để trở về nhà, trên đường đi cô đã nghĩ lại rồi, có chút hối hận khi nói sẽ giao con cho anh nuôi.
Gì chứ? Sao cô có thể giao con cho anh? Có chết cô cũng không giao!
Về đến Giản gia, người đầu tiên cô gặp chính là Giản Tiêu Niên, cô ta đã ngồi đợi cô ở sảnh suốt mấy tiếng đồng hồ.
"Sao rồi? Hai người có quay lại với nhau không?" Giản Tiêu Niên hớn hở đi về phía cô, vẻ mặt hồi hộp chờ đợi.
"Về phòng rồi nói."
Chỉ cần xem qua thái độ của Doãn Niệm, Giản Tiêu Niên cũng phần nào đoán được câu trả lời.
"Nè, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Trông chị rất lạ đó."
Về đến phòng của cô, Giản Tiêu Niên vội vã đóng kín cửa lại rồi chậm rãi đến bên cạnh cô.
"Niên Niên.." Hai bàn tay của cô nắm chặt vào nhau, giờ đây cô đang phân vân không biết có nên nói cho người thứ ba nghe hay không, cô thật sự rất sợ Giản Tiêu Niên sẽ chê cười mình.
"Có chuyện gì chị cứ nói tôi nghe."
Doãn Niệm khẽ đưa tay đỡ trán: "Tôi, có thai rồi."
"Cái gì?" Giản Tiêu Niên hốt hoảng hô lên: "Chị.."
Doãn Niệm biết cô ta sẽ phản ứng như vậy nên đã kịp thời bịt miệng cô ta lại: "Cô nhỏ tiếng thôi!"
Giản Tiêu Niên gật gật đầu, Doãn Niệm từ từ thu tay lại, cả hai nhìn nhau rất lâu.
"Là con của anh Nam sao?"
"Ừ."
"Anh ấy cũng biết rồi?"
"Ừ."
"Vậy anh ấy đã nói như thế nào?"
"Ừ." Doãn Niệm không thể tập trung được nữa.
"Anh ấy chỉ nói ừ thôi sao?"
Doãn Niệm hơi nhíu mày: "Gì chứ? Anh ấy nói muốn chịu trách nhiệm với tôi."
"Vậy thì quá tốt rồi."
Cô ủ rũ nằm xuống giường, lòng cô lúc này đã rối như tơ vò, đứa nhỏ xuất hiện khiến cô có quá nhiều thứ phải lo, thực sự rất áp lực!
Giản Tiêu Niên ở lại khuyên nhủ cô một lúc thì trở về phòng, Doãn Niệm quá cố chấp, cô ta có nói thế nào cô cũng không chịu cho anh một cơ hội.