Chương 11: BỊ PHẠT CANH GÁC CÙNG NHAU
Trời đã khuya, sương bắt đầu nặng hạt, Yến Quân cùng Sơn Thần ngồi trên bộ bàn ghế được đặt ngay cổng ra vào.
Ở đây cũng chẳng có ai ngoài hai người họ, cô đột nhiên không mở mắt nổi nữa, cảnh vật mờ mờ, liêm diêm nhìn xung quanh, rồi ngáp một cái. Sơn Thần đang ngồi say sưa bấm điện thoại, liền để ý liếc nhìn
"Buồn ngủ rồi à?"
"Ừm! nhức người nữa"
"Vậy cứ ngủ đi! Hôm nay cậu vất vả rồi"
"Thầy thấy thì làm sao...." Yến Quân lo sợ nhìn anh
"Không sao, còn có tôi" Sơn Thần trầm giọng, dáng vẻ nam tính trưởng thành
"Vậy tớ chợp mắt một tí, lát nữa sẽ dậy canh thay cho cậu!"
"Được thôi cô nương!" Sơn Thần vừa nói vừa cởi chiếc áo quân đội trong người ra, các ngón tay thon dài, nhanh nhẹn xếp thành cái gối cho cô nằm đỡ đau đầu.
"Cảm ơn nha, hôm nay cậu tốt bụng đấy!"
Yến Quân liền nở ra nụ cười ngây ngốc rồi ôm lấy chiếc áo vào trong lòng, nằm ngủ liền ngay lúc đó, trong áo có mùi hương của cậu ấy, mùi hoa nhài thoang thoảng rất thơm. Sơn Thần cũng khoanh tay nằm xuống bàn nhìn vào hướng cô đầy kiêu hãnh
"Yến Quân! Cậu thua rồi!"
Cậu ấy vừa nói gì vậy, mình không nghe rõ, mình muốn ngủ một lúc...
Nữa đêm Yến Quân giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh trời tối đen như mực, ở đây rộng lớn tới vậy, bọn cô còn đang ở ngoài, tiếng ếch, nhái kêu vang trời, cũng có chút đáng sợ. Thấy ở đây lạnh như vậy, Yến Quân lấy chiếc áo lúc nảy của Sơn Thần bung ra, choàng tay khoác lại trên người cậu.
Sẵn tiện đưa tay vén một bên mái của tóc hắn, làm lộ ra cái trán cao và điển trai ấy, cô lấy một ngón tay chạm nhẹ vào mặt, cảm giác làn da của người này có chút mềm mềm, láng mịn, rồi di chuyển tới hàng mi dài trên mắt cậu, tay có chút run mà đụng vào, làm cho chàng trai run nhẹ người mà nghiên nhẹ đầu sang một bên.
Người con trai này thật quyến rũ, mình vậy mà lại không kìm lòng được muốn chạm vào cậu ta. Không đúng, vốn dĩ trước đây cậu ấy cũng đã rất đẹp rồi... Cầm kỳ thi họa đều suất sắc. Tại sao trên đời lại tồn tại người như vậy? Thật không công bằng.
"Đang nghĩ gì vậy?" Người thanh niên ấy tưởng chừng như đang ngủ say sưa, lại đột nhiên tĩnh dậy, cầm chặt lấy cổ tay cô mà lên tiếng
"Ồ, làm cậu tĩnh rồi"
"Mới ngủ được một tí, bị cậu sờ nên thức rồi!"
"Xin lỗi! Tôi chỉ thuận tay mà chạm vào thôi... "
"Nói vậy cũng được sao?" Anh cười tà ác nhìn nàng một cái
"Ai da... Cậu cứ ngủ tiếp đi! không sờ cậu nữa"
"Được thôi! cậu làm gối dựa cho tôi, không có tôi khó ngủ"
"Được!"
Sơn Thần liền ngồi gần lại Yến Quân, cậu lấy cổ mình, nằm dựa vào vai cô, miệng nhếch mép cười rồi nhắm mắt lại
"Ngoan lắm, không uổng công chăm sóc cậu bao nhiêu năm"
"Đừng có giở điệu giọng đó với tôi! Thật khó nghe"
"Hiểu rồi!" Sơn Thần nở ra nụ cười nhạt rồi choàng tay sờ vào má cô mà nhào bóp, cảm nhận được sự mềm mại và thích thú
"Đau..đau không cho cậu bóp nữa, tránh ra" Yến Quân quay mặt lấy tay đẩy cậu ra khỏi người mình
Con người này, càng chửi thì hắn lại làm tới, cứ véo má cô mãi. Tới một lúc không phản kháng được nữa, đành ngồi yên cho hắn muốn làm gì thì làm, muốn nựng gì thì nựng
"Đã quá à~. Muốn cắn cậu một phát cho xong"
"Nếu làm vậy với tôi, anh Tứ Thiện sẽ không tha cho cậu" cô cũng không biết tại sao lại đột nhiên nhắc tới tên anh ấy
"Anh ấy sẽ làm gì tôi? Cậu nghĩ Tứ Thiện sẽ giúp cậu cho tôi một bài học. Anh ta dám đụng tới tôi sao?" Hắn buông người Yến Quân ra, rồi nằm ngủ gục trên bàn
"Đừng nói là giận rồi nha, tôi không dỗ cậu đâu đó!" giọng nàng có chút diệu lại
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai cậu như muốn điều gì đó, không gian trở nên im lặng, nhưng giọng nói cô vẫn cứ vang vọng, thấy người vẫn nằm bất động trên bàn, biết chắc rằng cậu đang giận nên không để ý tới nữa mà quay người ngược lại nằm ngủ tiếp. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, cả hai đều chưa ngủ, nằm mở mắt nhìn lên trời. Đây là lần đầu tiên học quân sự, cũng là lần đầu hai người bị phạt canh gác cùng nhau, cũng chợt nhận ra họ đều đã trưởng thành hơn trước, đủ để nhận thức và nhìn nhận về bản thân.
...----------------...
Tiếng chuông buổi sáng reo lên, kèm theo tiếng huýt còi của chỉ huy vang dội xung quanh. Sơn Thần và Yến Quân cũng giật mình tỉnh dậy, nhìn nhau rồi chạy về kí túc xá chuẩn bị trang phục để tập thể dục buổi sáng
Khi vào phòng, Bạch Ly dìu cô vào trong, rồi còn chuẩn bị kem đánh răng, quần áo sẵn cho Yến Quân
"Yến Quân, cậu về rồi! Đêm qua canh gác chắc mệt lắm hả?"
"Cảm ơn cậu..." Đột nhiên lại tốt như vậy? Yến Quân nghĩ rằng Bạch Ly đã sữa đổi tính tình, muốn làm hòa với cô nên cũng nở ra nụ cười vui vẻ
"Hôm qua sao cậu với Sơn Thần bị phạt vậy?"
"Cũng chẳng to tác gì.."
"À..." Bạch Ly mắt láo liên nhìn nàng
"Yến Quân, thường ngày cậu hay đi chung với Sơn Thần, cậu biết cậu ấy mấy giờ sẽ trốn ra ngoài đi chơi không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!